Translate

Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

Thân phận

Thân phận

Trên những cành cây cằn cỗi trụi lá đã xuất hiện những nụ hoa và chồi non chởm nở. Thời tiết chợt mưa chợt nắng, lúc nóng lúc lạnh như cô gái đỏng đảnh tuổi xuân thì hay hờn hay dỗi...nhưng Janette Nguyên nào có biết đến hờn dỗi ai bao giờ, tuổi thơ của em chỉ là những ngày tháng vất vả nơi cái trại tỵ nạn đẩy rẫy hơi người. Có những lúc em nhìn thấy những đứa bé cùng tuổi với mình trong vòng tay âu yếm của cha mẹ, em chỉ thèm một cái ôm ấp hơn cả cái ăn để khỏa lấp cơn đói đang cồn cào. Em cũng có cha mẹ và một người anh trai. Nhưng trong chuyến vượt biên , cha em đã bị đẩy xuống biển, em không nhìn thấy những phút cuối của cha vì đã có một bàn tay ai đó đã bịt lấy hai mắt em. Sau cú sốc đó, em lại bị thất lạc cả mẹ và anh trai.
Ngày tháng cứ trôi đi...

Sáng nay thức dậy, Jannette tự nhiên cảm thấy buồn thật nhiều, đôi mắt đăm chiêu nhìn về một phương vô định, hai dòng lệ lăn dài trên má... em cứ ngồi thế một lúc lâu, mãi đến khi nghe tiếng kèn xe ở dưới nhà vọng lên, mới bừng tỉnh. Jannette vội chùi hai hàng nước mắt, cô nhìn vào trong gương, thấy mình cũng đã thay đổi nhiều...
" làm cái quái gì mà lâu thế?" Tiếng Julia-bạn cùng cơ quan." Xin lỗi đã làm cậu phải chờ"
Tiếng chiếc xe Sedan cũ vụt phóng đi, đề lại những vệt khói mong manh tan nhẹ vào bầu trời còn se lạnh , những nụ hoa đang chớm nở, trên những cành còn trơ trụi lá... trên đường có những đoạn cây cối đã xum xuê  màu xanh của sức sống nhưng cũng còn những cung đường vẫn còn xơ xác những cây gầy gộc, khô khốc...những thay đổi của thiên nhiên lúc giao mùa cũng giống như tâm trạng của Jannette lúc này, đôi lúc cô cũng có cảm giác quen dần với cuộc sống mới như cây cối đang đơm chồi kết lá tạo nên những màu sắc thật rực rỡ, tươi sáng, nhưng cũng không tránh khỏi những lúc còn chạnh lòng nhớ đến những ngày tháng khủng khiếp của gia đình...

Julia và Jannette đã quen nhau mới hơn một tháng, mà tình cảm đã hết sức sâu đậm, họ như không thể xa rời nhau, như một cặp tình nhân đang mặn nồng yêu đương.. thỉnh thoảng họ vẫn bắt gặp những ánh mắt thọc mạch tò mò, nhưng họ bất chấp. Đối với Jannette , Julia chỉ là người duy nhất cô quen biết vả chơi thân từ khi được nhận về công tác ở sở cứu trợ người tỵ nạn của Liên Hiệp Quốc... hai thân phận như nhau cho dù ở hai phương trời xa lạ, họ đã đồng cảm như hai chị em sinh đôi. Họ cùng nhau miệt mài giúp đỡ không ngừng nghỉ những thân phận như chính họ hôm nào. Hôm ấy, đứng trước mặt Jannette là một thanh niên Ngưới nam mỹ, vẻ rụt rè sợ sệt, anh đã phải ở trong trại khá dài đến hơn 6 tháng vì cơ quan tỵ nạn không xác minh được lời khai của anh, họ cẩn một ai đó đứng ra bảo lãnh, sau nhiều lần suy nghĩ và bàn bạc trao đổi với Julia, một trong hai người đã bằng lòng đứng ra bảo lãnh cho anh... từ đó Ricky Saolo đã chính thức được bước ra khỏi nơi chật hẹp tù túng, để được bay nhảy như chú chim đại bàng, mà anh hằng mơ ước được bay lượn trên bầu trời tự do. Hơn một năm Ricky không còn liên lạc với Jannette cũng như với Julia, và hai cô cũng không còn nhớ về anh, đơn giản vì họ đang thực hiện một sứ mệnh cao cả đem lại tự do cho những thân phận đã quá khốn khổ, đang trốn chạy sự chết chóc tàn nhẫn do chiến cuộc.

Julia mở gói bánh Hot Dog còn nóng hổi đưa cho Jannette một cái, họ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, họ kể cho nhau nghe những mẩu chuyện cười ra nước mắt trong những chuyến công tác, có lúc cũng chỉ là những câu chuyện vụn vặt của đám con gái nhí nhảnh, họ vừa ăn, vừa trò chuyện, vừa vui cười như những tâm hồn chưa vướng bụi trần... nhưng chính trong sâu thẳm, họ đã cố chôn vùi đi những năm tháng của quá khứ nghiệt ngã để sống cho hiện tại, sống vì tha nhân đang cần đến bàn tay của họ

Cơn mưa nặng hạt đã làm dịu đi cái không khí oi bức hơi người, nhưng lại làm cho nền đất nhầy nhụa, trơn chợt, lấm lem thêm...
Hôm nay trong trại có đợt kiểm tra y tế và chích ngừa,  một hàng người lem luốc, xốc xếch đang chở đến lượt được thăm khám, tiếng lũ trẻ khóc thét lên khi được nhân viên y tế chủng ngừa, những cánh tay gầy guộc, đen đúa chìa ra nhận những viên thuốc xanh đỏ như đang nắm giữ những con xúc sắc cho chính vận mệnh của họ
Hàng người ngắn dần cho đến quá trưa thì kết thúc. Jannette và Julia giúp nhóm nhân viên y tế thu dọn đổ nghề, chốc chốc họ lại thì thầm với nhau điều gì đó, nét đăm chiêu còn đọng trên những vết nhăn trên trán và những dấu chân chim ngày một hằn sâu trên đuôi mắt.. họ đến rồi đi, có khi quen biết nhau, có khi không.  tất cả chỉ chóng vánh, mong manh như một kiếp phù du...

Thành phố hôm nay bỗng xôn xao khác thường, tiếng hú còi inh ỏi từ mọi loại xe chuyên dụng, xe cảnh sát, xe cấp cứu, xe cứu hỏa ... những dòng người chạy tán loạn như lũ kiến vỡ tổ, tiếng huýt còi hướng dẫn của nhân viên công lực. Từng tốp, từng nhóm lính đặc nhiệm trang bị vũ khí được thả xuống từ những chiếc trực thăng quân sự.. cuối cùng mọi hỗn độn cũng dịu dần, đám đông hiếu kỳ đang vây quanh một hàng rảo tạm bằng những dải băng vàng quen thuộc, bên trong là một vài thanh niên đang bị lực lượng quân sự khống chế, họ đưa những thanh niên này lên một chiếc xe đặc chủng, bít bùng... chiểc xe hú còi phóng nhanh ra khỏi hiện trường... mọi thứ lại trở lại như chưa từng xảy ra chuyên gì...

"Cuộc sống thời hiện đại là thế" tiếng ai đó nói với nhau, "dường như đó là cái giá của sự tự do, của cái gọi là sắc màu đa văn hoá!"" Ừ! Thì cứ cho là vậy đi!" Những mẩu đàm thoại chớp nhoáng về chính trị vẫn thế. "Người cấp tiến thì thích toàn cầu hoá, thích một xã hội đa văn hoá, như người nghệ sỹ thích ngắm nhìn những bức tranh sơn dầu với những nét cọ vừa phóng túng vừa đơn xơ nhưng ẩn chứa đằng sau biết bao nghệ thuật, mà chỉ có những tâm hồn yêu chuộng cái đẹp mới cảm nhận được.."
" còn kẻ bảo thủ, những người theo phái Dân Tuý hay Dân tộc chủ nghĩa lại thích được sống trong cái yên tĩnh của cái đặc thù văn hoá riêng của bản sắc dân tộc mình. Họ không ưa sự hoà trộn, sự đa dạng, họ như những người chỉ thích ngắm nhìn những bức tranh tĩnh vật với những gam màu giản đơn nhưng vẫn toát lên cái hồn của nghệ thuật"
" nhưng chính trị làm gỉ có nghệ thuật?"" Đúng vậy!  Mình Chỉ ví von một chút thế thôi!"
"Đúng lả chính trị vô đạo Đức và khó hiểu thật! " " thôi mình nói sang chuyện khác đi..!" Jannette và Julia dắt tay nhau, họ vui vẻ quên nhanh những tranh luận vô bổ về chính trị. Họ lại vui vẻ, hạnh phúc với cuộc sống đang có

Hình ảnh một trong số những người thanh niên bị bắt sáng nay đã xuất hiện trên màn ảnh truyền hình, cái tên của anh khiến Julia không khỏi ngạc nhiên, đã lâu lắm rồi cô không biết , không nhớ gì về anh. Julia được mời đến để xác nhận một Thông tin duy nhất mà Ricky Saolo đã khai tại cơ quan điều tra. Julia bước vào phòng được các nhân viên giải thích lý do cô được mời đến đây, Julia được vào gặp Ricky trong phòng lấy cung
Ricky với mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt đầy cương nghị, anh nhìn cô với ánh mắt thật bình thản, rồi nói" anh xin lỗi em, anh đã khiến em phải thất vọng vì anh..."" nhưng tại sao anh phải làm vậy?" Julia hỏi. " mong em hãy tha thứ cho anh" Ricky giọng nghẹn ngào , rồi ra hiệu đưa Julia ra
Trên đường về cùng Jannette , Julia vẫn không hiểu nổi những gì đang diễn ra với Ricky Saolo
Mọi thứ như đã vượt khỏi tầm hiểu biết của cô " cuộc sống thật phức tạp!" Jannette nói với bạn như để an ủi " thôi hãy quên đi... Julia à!" Jannette vừa vuốt mái tóc của Julia vừa khuyên bạn, họ ôm nhau một cái để cùng đồng cảm, chia sẻ những cảm xúc...
Cái tin Ricky Saolo đã tự sát càng khiến cho Julia và Jannette hết sức bất ngờ, họ ôm nhau thật chặt , mặc cho hai hàng nước mắt cứ tuôn trào...

                 Friday, April 21st, 2017. ASHWOOD DRIVE TROY
                                                  Paul Hunter

Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

Cái nghề đáng sợ

Cái nghề đáng sợ


Khộng có tiếng trả lời.  Lão cũng chẳng thấy gì, ngoài tiếng gió rít và cây lá rì rào nghe như tiếng bước chân ai đó trên đường. Đêm tháng ba, bầu trời đen kịt toàn mây, sương mù phủ kín cả bầu trời, và lúc này đây, cả bầu trời, mặt đất cùng cái ý nghĩ của chính lão đã hoà quyện lại thành một khoảng bao la, trống vắng


Lão chỉ có thể dò dẫm mà đi từng bước. "Ai đang đi vậy?"Cất tiếng hỏi xong,  lão mới có cảm giác như nghe được tiếng thì thầm và rúc rích cười."ai đó?"" tôi đây , một người bạn thôi mà...." giọng một ông già đáp lại. " nhưng ông là ai?""tôi... một lữ khách ấy mà..""Loại lữ khách nào vậy?" Lão quản trang hét thật to , giọng giận dữ, như để cố che dấu đi chính nỗi sợ hãi của mình" ông muốn cái quái quỷ gì ở chỗ này? Ông rình rập gì ở nghiã địa vào đêm hôm khuya khoắt này,đồ tội phạm phải không!"" Ông không nói đây là nghĩa địa chứ?" Tại sao không, còn gì khác nảo? Dĩ nhiên đây là nghĩa địa rồi!  Ông không thấy hả?" Oh-oh...Lạy Mẹ Maria!" Có tiếng thở dài của ông già," tôi chả trông thấy gì, chả thấy gì xấc, ôi tối quá, tối quá! Nếu không thể nhìn thấy tay ngay trước mặt mình, lả tối quá, phải không ông bạn-oh, oh... " nhưng ông là ai?"" Tôi là một người đi hành hương, một người  bằng hữu thôi, một người đi lang thang ấy mả." Lũ quỷ, bọn cú vọ đi ăn đêm... bọn hành hương tốt lành quái gì ! Toàn bọn bợm nhậu..." lão quản trang lẩm bẩm,."thiên hạ sa ngã hết cũng bởi chính ông, bọn chúng uống suốt ngày chưa đủ còn tranh thủ cả ban đêm. Nhưng dường như ông không đi một mình; nghe như có tiếng hai hay ba người gì đó phải không?""chỉ có một mình tôi thôi, ông bạn ơi, một mình, hoàn toàn !""Oh-oh ôi tội lỗi quá..." Lão quản trang suýt vấp ngã phải chống vào người đàn ông lạ mặt mới gượng lại được." Làm thế quái nào mà ông lại vào đây được?" Lão hỏi."tôi bị lạc đường, ông bạn ạ. Tôi đang đi bộ đến Mitrievsky Mill rồi bị lạc đường."" Ôi trời! Đây là đường đến Mitrievsky Mill sao? Ông lẩn thẩn rồi! Muốn đến Mitrievsky Mill ông phải đi về hướng bên trái, hướng vễ thành phố theo con lộ chính chớ. Ông đã uống rượu say quá rồi nên mới đi lạc đến Mấy dặm rồi mà vẫn không biết...Ông phải nghỉ lại ở thị trấn thôi!"" Tôi đã định như vậy, ông bạn ơi, thật sự là tôi đã nghĩ nhừ thế. Tôi không muốn che dấu tội của mình đâu. Nhưng bây giờ tôi phải đi như thể nào đây?"" Cứ đi thẳng theo con lộ nảy, cũng không xa lắm đâu.. rồi rè trái ,  đi hết khu ngĩa địa này đến cổng chính, đến đấy... hãy mở cổng rồi cầu xin chúa phù hộ cho. Coi chừng ngã xuống các hố mộ đấy. Rồi khi ra khỏi nghĩa địa, ông cứ đi tiếp con đường này qua độ vài cánh đồng cho tới khi ông thấy được con đường lớn."" Cầu Chúa ban cho ông nhiều sức khỏe, ông bạn à, cầu xin Đức Mẹ ban Phước lành cho ông. Ông có thể nào đưa tôi đi một quãng không, ông bạn tốt lành, xin hãy thương xót tôi, dẫn tôi đến cổng nghĩa trang được không.""tôi không có rảnh đâu, ông đi một mình đi"" xin thương xót, tôi cầu xin ông đấy. Tôi chẳng trông thấy gì ngay cả chính bản tay để trước mật mình. Tối quá! Tối quá! Hãy chỉ cho tôi đường đi, xin ngài!"" Cho dù tôi có thời gian rảnh đi nữa, nhưng cứ lo mọi người kiểu như vầy tôi thà chẳng bao giờ làm còn hơn "" Vì Chúa lòng lành, hãy dẫn tôi đi! Tôi chẳng nhìn thấy đường , và tôi rất sợ phải băng qua nghĩa địa một mình, kinh khủng lắm, tôi sợ lắm, ông ơi."" Chẳng thể nào mà đành lòng với ông được" lão gác nghĩa địa thở dài." Thôi được, nào cùng đi!" Lão quản trang và người lữ khách cùng đi vai kề vai trong im lặng. Bỗng một cơn gió lạnh buốt thối thẳng vào mặt họ rồi những bóng cây vô hình xào xạc lá như xà xuống trên người họ... con đường trở nên hoàn toàn lầy lội" chẳng có điều gì qua mặt được tôi" lão gác cổng nghĩa địa nói như thế sau một hồi im lặng

" làm sao ông lại vào đây được, khi cánh cổng nghĩa trang đã khoá, ông đã leo tường vào hả? Nếu ông đã leo tường. Chẳng lẽ Đây lại là điều cuối cùng ông mong chờ ở một lão già như tôi sao?"" Tôi không biết, ông bạn ơi, tôi không biết thật mà ! Chính tôi cũng không biết làm thế quái nào lại có mặt ở đây. Như một sức mạnh siêu hình. Một sự trừng phạt của thượng để. Thật sự lả siêu hình, hay quỷ dữ đã dẫn lối đưa đường tôi đến đây. Thế ông là người quản trang ở đây hả, ông bạn?""ừ"" chỉ có duy nhất một người cho cả cái nghĩa trang rộng lớn như vậy sao?" Có một tiếng gió rít lên thật mạnh khiến cả hai phải ngưng lại một lúc, chờ cho tiếng gió thổi dịu dần, lão quản trang mới trả lời:" chúng tôi cả thảy có ba người , một người đang bị sốt phải nằm nghỉ dưỡng bệnh, còn người nữa đương ngủ, anh này và tôi đổi gác cho nhau""ah, chắc chứ, ông bạn. Gió quái gì ghê thế! Đến âm binh chắc cũng phải rợn người ! Gió thổi mà cứ tru lên như tiếng lũ quái thú gầm rú vậy!""thế ông người ở vùng nào?"rất xa, ông bạn ạ... tôi ở Vologda, rất xa nơi nảy, tôi đi hết thánh địa này đến thánh địa khác để cầu nguyện cho mọi người. Lạy Chúa, Xin ngài hãy thương xót và cứu rỗi linh hồn con" lão quản trang im lặng một lúc rồi châm điếu thuốc trong chiểc tẩu của mình, lão nấp đằng sau người lữ hành, để tránh gió, lão phải bật hết mấy que diêm...ánh lửa của que diêm thứ nhất cho thấy một thoáng con đường nghĩa trang phía bên phải, một tấm bia mộ màu trắng có gắn tượng một thiên thần, rồi bóng tối lại ụp xuống, ánh sáng của que diêm thứ hai lại loé lên, cơn gió đã thổi ngọn lửa về bên trái, trong bóng đêm chỉ thấy mỗi tượng thiền thần, que diêm thứ ba gió lại thổi ngọn lửa từ bên phải sang bên trái, lộ ra tấm bia màu trắng, bóng tối lại trùm xuống, một khung rào bằng sắt bao quanh  ngôi mộ của một đứa trẻ."giấc ngủ khởi đầu, sẽ dẫn theo những giấc ngủ êm ái!"kẻ lạ mặt thì thầm, thở dải não ruột" tất cả bọn họ như đang ngủ, người giàu , ké nghèo, người khôn, kẻ khờ dại, người tốt lành lẫn kẻ nham hiểm, giờ đây cũng đều như nhau cả thôi. Và giờ đây tất cả đều nằm đây yên nghỉ chờ sự phận xét cuổi cùng. Vương quốc của bình an Vĩnh hằng""giờ đây chúng ta đang đi bên nhau. Nhưng rổi cũng đến lúc chính chúng ta cũng sẽ nằm xuống'" người quản trang nói" chắc chắn như thể thôi, chẳng có ai lại không chết....ôi-ôi. Mọi việc làm của chúng ta đều qủy quyệt, tư tưởng thì đầy xảo trá lừa phỉnh! Tội lỗi ! Linh hồn tôi đã bị nguyền rủa, mãi mãi thèm muốn, lòng tham lam và ham muốn dục vọng! Tôi đã bị Chúa trừng phạt và chẳng còn được cửu rỗi trên thế gian này và cả ở thế giới bên kia...Tôi đang chìm đắm trong tội lỗi như con sâu nằm dưới lòng đất."" Vâng, và rồi ông cũng phải chết thôi"" ông nói đúng đó."" Đối với một người đi hành hương, có lẽ cái chết còn sướng hơn đối với những những tín đồ như bọn chúng tôi," lão quản trang nói" người đi hành hương cũng có nhiều hạng khác nhau, có những người đi thật sự là vì Chúa, luôn thức tỉnh tâm hồn ăn năn thống hối, lại có những kẻ thích đi lang thang rẩy đây mai đó lạc cả vào nghĩa địa ban đêm rồi làm niềm vui cho lũ quỷ dữ...ờ.. thì,


Có một kẻ hành hương có thể đem đến cho ông một vết bổ trên đầu bằng lưỡi rìu nếu hắn thích và khiến ông chết""ông nói chuyện ấy để làm gì?"" Ồ, không có gì... tại vì, tôi chỉ nói lung tung ở chỗ cổng này thôi mà. Vâng, đúng vậy, xin mở cổng đi, ông bạn tốt. Người quản trang cảm nhận được lối đi của mình, đến mở cánh cổng ra, rồi dẫn ké hành hương đi ra khỏi nghĩa trang, rồi nói:" chỗ này là cuối nghĩa trang, bây giờ ông cứ đi qua những cánh đồng trống cho đến khi thấy con đường lớn, cứ đi sát theo lối này coi chừng những con mương ở giữa bờ rià những cánh đồng- kẻo ngã đấy!...rồi khi ông ra đến được con đường, thì rẽ sang tay phải, rồi cứ thế mà đi sẽ đến Mill...""ôh-oh!" Ngươfi hành hưởng thở dài sau khi nghỉ một lúc, "và bây giờ tồi lại nghĩ mình chã có lý do gì để đến Mitrievsky Mill cả...vì cái quái gì mà tôi lại phải đi đến đó nhỉ? Tôi thà ở lại đây một tí với ngài còn hơn...""ông muốn ở lại với tôi làm gì?""ôi, chỉ cho vui với ông một chút vậy mà!...""hoá ra ông vừa tìm thấy một người bạn đồng hành vui vẻ rồi, phải không?ông thật là người biết nói đùa đấy..."" tôi nói thật đấy', người lạ mặt nói, với cái giọng ồm ồm"ah này ông bạn tốt bụng của tôi, tôi cá là ông sẽ nhớ đến kẻ hành hương này rất lâu nữa đấy!""tại sao tôi lại sẽ nhớ đến ông?""tại sao tôi cứ loanh quanh luẩn quẫn mãi với ông không rời thế nhỉ... liệu tôi có là một kẻ hành hương được không?tôi chẳng thể nào đâu."" Thế ông là gì nảo?"một xác chết...mới từ trong mồ chui lên.... ông có nhớ Gubaryev, tay sửa ống khoá, đã tự treo cổ trong tuần lễ hoá trang không? Đúng đấy, tôi chính là Gubaryev đây..."" thôi chúng ta hãy nói chuyện khác đi nhé!" Lão quản trang không còn tin vào chính mình nữa, mà chỉ cảm thấy như có một cơn lạnh buốt đang chạy dọc theo sống lưng mình, nỗi sợ hãi khiển lão chỉ muốn chạy biến ra khỏi cánh cổng nghĩa trang." Dửng lại, ông chạy đi đâu vậy?" Kẻ lạ mặt hỏi, nắm lấy cánh tay lão"aie, aie,aie... ông làm cái quái gì thế! Sao lại bỏ tôi một mình thế?"" Nào đi!" Lão quản trang khóc rống lên, cố gỡ cánh tay ra." Th..ôi! Tôi bảo ông thôi mà, thôi đi. Đừng cố chống lại tôi, đồ chó bẩn thỉu! Nếu ông muốn còn ở lại với người sống, thì hãy ngưng ngay và hãy im lặng cho đến khi ta cho phép. Điều duy nhất là ta không quan tâm đến việc hút máu hay biến người thành kẻ chết Vĩnh viễn, nghe chưa... ngưng ngay lại!" Lão quản trang qùy xuống ngay trước mặt kẻ lạ. Trong nỗi hãi sợ, lão nhắm chặt đôi mắt, run rẫy đến độ phải dựa người vào vách đá ở một nấm mồ. Lão muốn la lên thật to, nhưng lão biết dù lão có la to đến đâu cũng chẳng có người nào nghe thấy. Kẻ lạ đứng bên cạnh , nắm lấy cánh tay lão... ba phút im lặng trôi đi
" một người đang sốt, một đứa đang ngủ, còn đứa thứ ba đang chứng kiến những kẻ hành hương đang trên đường của họ"kẻ lạ mặt lầm bầm" những người quản  trang của thảnh phố, họ xứng đáng với đồng lương của họ! Ừ ! Hỡi anh em, những tên trộm luôn khôn khéo hơn những người quản trang! Hãy đứng yên, đửng nhúc nhích..." năm phút, rồi mười phút trôi đi trong im lặng, một cơn gió lại rít lên"thôi nào, giờ lão có thể đi" kẻ lạ mặt cũng vụt biến đi, ra khỏi cánh cổng nghĩa trang, còn lão quản trang nghe như mình đang nằm úp sấp dưới một hố mộ hoang, mà không khỏi hãi sợ đến thót tim, lão chưa hết run sợ, lão lưỡng lự định mở cánh cổng nghĩa trang..xong lại nhắm mắt mà chạy ngược lại. Ngay đến chỗ rẽ vào con đường chính trong nghĩa trang lão nghe thấy những bước chân vội vã, có ai đó cất tiếng hỏi, với một giọng rít lên :" có phải ông Timofey đấy không? Còn Mitka đâu?" Và sau khi đã chạy hết chiều dài con đường chính trong nghĩa trang, lão mới nhận ra một thứ ánh sáng mờ ảo trong bóng đêm. Càng đến gần thứ ánh sáng ấy lão càng cảm thấy run sợ hơn và càng nghĩ đến một thứ gì mà quái." Trông như ánh sáng phát ra từ trong nhà thờ," lão nghĩ," nhưng sao nó lại ở đấy chứ? Lạy mẹ Maria xin hãy thương sót mà cứu lấy linh hồn con! Và đúng thế." Lão quản trang đứng một lúc trước cánh cửa sổ đã bị vỡ rồi khiếp sợ nhìn vào hướng bàn thờ... một mẩu đèn cầy nhỏ mà những tên trộm đã bỏ quên lại đang chập chờn trước cơn gió thổi qua cánh cửa sổ và để lại những mảng ánh sáng đỏ le lói trên chiếc khăn trải bàn thờ đã rơi xuống và cái tủ đựng ly tách đổ ụp trên sàn, có vô số những dấu chân còn để lại gần phía bàn thờ trên cao và bàn thờ đặt lễ vật. Một thoáng trôi qua rồi một cơn gió mạnh thổi tung mọi thứ trong khu sân nhà thờ làm cho tiếng chuông báo động leng keng kêu lên...
                 
                         Thursday April 20th, 2017. ASHWOOD DRIVE TROY
                                     ( phỏng theo A BAD BUSINESS của TQS)
                                                          Paul Hunter



Thứ Bảy, 8 tháng 4, 2017

Ngày ấy

Ngày ấy

“ trận mưa lớn thật, trắng xoá cả trời, sao thấy buồn quá!” Lão thở dài hắt ra một cái như thể muốn tống hết cả cái buồn ra khỏi cơ thể, rồi cầm ly rượu, làm ngọt xớt ,  kêu đánh cho..ót… một cái..” mưa ở đâu trả thế, trả buồn, nhưng thường người ta sẽ cảm thấy buồn hơn khi trong lòng có tâm trạng” “ thôi ông cụ non ơi!” Uống đi, lão nhắc khéo tay bác sĩ trẻ mới quen “ vâng xin mời bác” “ này nhé, ở đây không cần phải khách sáo đâu, hôm nay tôi mời cậu …”” rồi ngày mai đến cháu phải không?” “Ừ thì vậy cho vui, ở đây mà không có nó thì sao chịu cho thấu”
Đúng là như vậy thật, mới đến đây một tuần, mà tôi đã nhậu đến 6 lần, một lần miễn nhậu là ngày tôi về thành phố
Hôm trở lại, sau khi khám xong cho các bệnh nhân ở bệnh viện, lần này tôi lại đi ra cái quán cóc ở chân cẩu với một tay bác sĩ đàn anh, vẻ bất cần đời. Hai anh em nhà bác sĩ làm xong cái thủ tục chào sân với các “bô lão” trong quán xong, kéo nhau ra một góc. Chúng tôi trò chuyện rôm rã chỉ  bằng xị rượu đế và bịch đậu phộng rang, bữa cơm trưa cũng đơn giản chẳng kém, đến quá trưa thì cả hai mỗi người đã nạp đủ một xị, loạng choạng quay về bệnh viện, “đường về cũng thế sao mà dài thế” tay đàn anh thở dài ngao ngán

Một tuần trôi qua, xem như tôi đã gom đủ các chiến hữu: lão Tám ở ngã ba công trường, chú tư Xê tài xế xe cấp cứu ở bệnh viện, bác sĩ Phúc , tay đàn anh chuyên ngành sản-phụ khoa, Bác sỹ Giang, thuộc loại” cán quốc”, chuyên tu, Bác sỹ Bình, chuyên khoa nhi, dược sĩ Minh, trưởng khoa dược, cán sự xét nghiệm Phụ thế là đủ nhóm “Lương Sơn Bạc”, hàng ngày không trưa thì tối cũng phải có một chầu. Nhậu mãi cũng chán, thế là chả nhớ tay nào đó trong nhóm đã đề xuất một “tối” kiến , “ để cho không khí nhậu cho xôm tụ và thể hiện tình đoàn kết, mồi ngày nên xem như sinh nhật của một người”” nhưng…”bàn qua cãi lại một lúc khá lâu, mới đi đến được một kết luận:” chúng ta phải duy trì nhóm nhậu này, vì không có nó chẳng còn gì là đời…”

Như vậy 24 tiếng một ngày, mỗi người đã tiêu mất 2 tiếng để gọi là họp nhóm, 6 đến 8 tiếng để ngủ ( tuỳ người), 4 đến 6 tiếng để làm công việc… thời gian còn lại mỗi người có một kế hoạch riêng đê kiếm thêm thu nhập, mỗi người một cách, có cách giông giổng nhau, nhưng có cách hoàn toàn khác… nhưng cho dù giống hay khác, chẳng ai thắc mắc hay dòm ngó ai, vì lúc đó cuộc sống khó khăn quá, chả khác gì những chú gà gầy guộc, chụi hết cả lông, đang cặm cụi dưới cái nắng gay gắt đến cháy da, tìm bới những gì rơi vãi khả dĩ có thể mố mà nuốt vào, có khi cả đá răm, hay cọng thun mà cứ tưởng là con trùng béo bở, nuốt xong mới biết ‘bé cái lầm’ nhưng thà lầm còn hơn…

Thằng bé cứ tần ngần đứng trước cửa phòng tôi, đôi mắt thật buồn như muốn nói điều gì… chiều nào nó cũng đến, nhưng một hôm mẹ nó dắt nó đến gặp tôi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi mới thấu hiểu hết nỗi buồn của nó nếu như tội không gặp nó hôm ấy, mẹ nó còn trẻ nhưng do quá lam lũ nên trông già trước tuổi rất nhiều. Tôi kéo thằng bé lại gần, đôi mắt còn thoáng vẻ lo sợ, tôi trấn an nó, rồi bảo nó há miệng ra, áng sáng từ chiếc đèn pin cầm tay mở ra một vùng sáng hy vọng cho thằng bé và niềm vui khôn tả cho tôi, “may quá” tôi nghĩ thầm” không có hở hàm ếch đi kèm, chỉ sứt môi thôi” tôi báo tin cho mẹ thằng bé, mẹ nó mừng ra mặt” tội nghiệp cháu cả tháng nay nó không chịu đi học, tôi hỏi, nó chỉ lắc đầu, rồi hai hàng nước mắt cứ tuôn trào” người mẹ nói về thẳng bé mà vẫn không dấu khỏi nỗi buồn. Chẳng hiểu sao một hôm nó đến bên tôi vả chỉ vào đôi môi khác thường của mình rồi oà lên khóc… lúc đó tôi mới biết nó không chịu đi học vì lũ bạn trong lớp trêu chọc, tim tôi như thắt lại...
Tôi kéo thằng bé vào lòng, tự nhủ” mình sẽ mổ để vá lại cho nỏ”
Mọi việc đã chuẩn bị xong, tôi hỏi nó” con có sợ không?” Nó không trả lời mà chỉ lắc đầu
Tôi xoa đầu an ủi thằng bé” con cố gắng một chút nhé!” Nó cũng không nói gì chỉ gật đầu

Những giọt máu bắt đầu chảy ra nhiều hơn, tôi vừa thấm vừa dùng lưỡi dao rạch theo những đường đã hình dung sẵn trong đầu… tôi nhanh chóng khâu lại thật tỷ mỉ từng mũi, khâu đến đâu máu lại bớt chảy đến đấy… mũi khâu cuối cùng vừa xong, tôi hỏi thằng bé” có đau không con?” Tôi chỉ thấy cái đầu đang phủ kín chiếc khăn mổ bên dưới lắc nhẹ. Tôi đẩy cái khay dụng cụ ra bảo chị y tá phụ tôi băng lại vết mổ cho nó.. tôi thấy đôi mắt của chị long lanh, tôi vội bước nhanh khỏi phòng mổ, tôi về phòng như chạy trốn chính niềm cảm xúc của chính mình
Những ngày sau khi cắt chỉ thằng bé chiều nào cũng vào phòng tôi nó sà vào tôi như con mèo con cần cái vuốt ve âu yếm, tôi hiểu niềm cảm xúc của nó…

Hôm chia tay anh em chiến hữu trong bệnh viện, để về lại thành phố, tôi thấy nó  đứng đằng xa hai tay cứ chùi những dòng nước mắt, tôi vẫy tay gọi nó lại, ôm nó vào lòng, lấy trong túi quần ra ít tiền dúi vào túi áo nó, nó lắc đầu, cố đẩy trả lại, rồi ôm ghì lấy tôi, nó khóc và sao tôi có thể không…khóc , cho dù đã cố hết sức kềm nén niềm cảm xúc của mình xuống
Một kỷ niệm đầu tay cho một bác sĩ ngoại khoa như tôi,buồn nhưng thật đẹp , có thể giờ đây nó đã trưởng thành, đã có gia đình ở đâu đó… nhưng với tôi nó vẫn là một đứa bé, còn tôi thì đã già, ngồi đây để gặm nhấm lại những kỷ niệm một thời..mà không sao kềm được những giọt nước mắt cứ tuôn trào…

                                       Saturday, April 8th, 2017. ASHWOOD DRIVE TROY
                                                                       Paul Hunter




Thứ Năm, 6 tháng 4, 2017

Tìm về


Tìm về

Nếu có ai nhìn thấy một  thằng bé đứng ở góc phố dưới cơn mưa,  chắc cũng chắng có gì đáng phải quan tâm cả.  Rõ ràng đây cũng chỉ là một cơn mưa thu bình thường, nhưng những hạt mưa lạnh như đá cứ thấm từng hạt vào người Nó (kẻ chưa đủ tuổi để được hưởng  hay không được hưởng vấn đề phúc lợi xã hội và có lẽ cũng không thuộc đối tượng bị chỉ phối bởi cái đạo luật phân loại đối tượng ) nhưng nó cũng có một số nét riêng: đen đủi bẩn thỉu, nhớp nháp. Nhưng điều đó có thể chỉ mới xảy ra với nó thôi, ngay cả ở Blackburg, nơi mà mọi thứ đầy vẻ lý tưởng  cũng đã từng xảy ra những chuyện hết sức quái lạ. Ví dụ, cách đây mới mười hay mười hai năm trước thôi, một trận mưa toàn ễnh ương, ếch nhãi đã từ trời cao rơi xuống, trận mưa này đã được lịch sử hiện đại ghi nhận lại một cách đáng tin cậy. các nhà biên niên sử cho rằng theo quan niệm và kinh nghiệm của dân Pháp, thì trận mưa ấy là điềm lành báo trước vùng này sẽ có một năm mưa thuận, gió hòa rất có lợi cho người dân vùng Blackburg này.
Nhưng Rồi chỉ ít năm sau đó thôi,; khi mùa đông đến,  tuyết vẫn rơi rơi, những hạt bông tuyết bay trắng xoá cả bầu trời, rồi phủ xuống khắp đường phố những thảm tuyết dầy trắng xoá. Tất cả như một màu tang trắng. Có lẽ chẳng ai quan tâm về chuyện tuyết rơi ở cái xứ lạnh lẽo khi mùa đông đến như ở đây. Nhưng mùa đông năm ấy ở Blackburg lại xuất hiện một trận tuyết rơi màu đỏ thẫm , đúng là màu của máu, và khi tuyết tan, thì nước cũng còn giữ nguyên cái màu đỏ như thế, nhưng đó cũng chỉ là nước chứ nào phải máu.Hiện tượng này đã khiến mọi người phải  quan tâm , dân chúng đã nghe và đọc được vô số lời giải thích khoa học về hiện tượng này, càng đọc, họ càng thấy dường như các nhà khoa học cũng chẳng biết gì cả. .Nhưng chỉ có dân Blackburg, những người đã từng sinh sống tại cái xứ sở thỉnh thoảng lại có những trận tuyết rơi đỏ như máu , mới là những người hiểu rõ về hiện tượng này , nếu có hỏi thì họ cũng chỉ lắc đầu, nhưng có lúc họ cũng nói năm điều bốn chuyện và có chuyện cũng không có gì sai. Chằng hạn , một căn bệnh hết sức kỷ lạ đã xuất hiện vào một mùa hè mà họ không thể nào quên- một cơn đại dịch, nguyên nhân à ?,  họ nói chỉ có Chúa mới biểt, chứ mấy ông thầy thuốc ở đây cũng bó tay, chịu trận, căn bệnh quái ác ấy đã kéo theo một nửa số dân của thị trấn đi thăm Diêm Vương. Số còn lại đã phải cuốn gói chuồn khỏi cái thị trấn đầy chết chóc ấy rồi dần dần mới dám quay về khi “sóng yên, biển lặng”và giờ thì dân số đã lại như xưa. Nhưng cũng từ đấy dân thị trấn Blackburg không còn gắn kết như xưa, mà đã có một lối sống khác hẳn, không còn bình thường như xưa nữa, và mọi chuyện họ cứ đổ vấy cho con ma Hetty Parlow gây ra là xong!!. Hetty Parlow là tên một cô gái mà thời còn con gái gọi là Brownon và ở cái thị trấn này thì cái tên  này rất được thiên hạ tôn kính khi nói đến, bởi gia đình Brownon vốn đã nổi tiếng từ thời thuộc địa xa xưa- họ đã từng là một gia tộc đứng đầu ở nơi đây, nơi giàu có và tốt đẹp nhất mà dân Blackburg đã từng sẵn sàng chịu đổ những giọt máu cuối cùng của mình ra để bảo vệ cho sự nổi tiếng công bằng của gia tộc Brownon. Người ta cũng kháo nhau về chuyện một số thành viên của gia tộc này thường xuyên không sống ở thị trấn Blackburg này. Đa phần họ đều là những người có học và hầu như ai cũng thích đi đây đi đó, chu du khắp nơi, chứ không cam chiụ sống cuộc đời  bình lặng ở đây. Đàn ông đều là những quan chức, còn phụ nữ thì giỏi thêu thùa nội trợ, trong số này Hetty là người được yêu quý nhất bởi tính như mì khiêm nhường , sự trong sáng trong tính cách và một nét đẹp mộc mạc riêng chỉ có nơi nàng. Hetty đã lập gia đình với một anh chàng hiền như Bụt sống ở Boston rồi sau đó anh đã được gia đình Brownon đưa về Blackburg, tìm cho một chân trong nghị viện thành phố. Họ có một cậu con trai đặt tên là Joseph và rất được yêu thương, cách ăn mặc tất cả đều theo phong cách trang nghiêm tôn giáo, họ cũng đã chết trong đợt đại dịch hết sức huyền bí vừa được nhắc đến…, thế là Joseph mới một tuổi đã phải mồ côi cả cha lẫn mẹ. Không may thay,  cơn đại dịch không những chỉ cướp đi cha mẹ nó, mà còn tiêu diệt gẩn hết những thành viên khác trong gia tộc Brownon một cách tàn nhẫn và thậm chí cả những người đã ngồi xuôi với gia đình họ, còn những người sống ở xa thì không bao giờ dám bén bảng quay trở lại đây nữa. Truyền thống một thời oanh liệt của gia tộc hoàn toàn sụp đổ, gia sản kết sù của cả dòng họ một thời đã rơi hết vảo tay kẻ khác. Và những gì còn sót lại cuả dòng tộc Brownon, giờ chỉ là những nắm xương tàn còn nằm lại nơi những nấm mồ hiu quạnh ở nghĩa trang Oak Hill (nơi đây cũng đã tửng là nơi họ đã có đủ sức mạnh và vũ khí để chống lại những cuộc bao vây của thổ dân và đã cố thủ và giữ được những phần đất màu mỡ nhất.)

vào một đêm, khoảng 3 năm sau cái chết của Hetty Parlow, một nhóm thanh niên ở Blackburg đã đi qua nghĩa trang Oak Hill trên một cỗ xe ngựa
(Nếu ai đã từng sống ở đây, chắc sẽ nhớ có một con đường dẫn đến thị trấn Greenton chạy dọc ở phía nam). Mọi người kéo nhau đến dự những lễ hội nhân ngày “quốc tế Lao động “ ở Greenton theo ngày tháng đã được thông báo.
Đang mải Nghĩ về những người may mắn thoát chết sau những ngày tháng  u buồn nhuộm đầy màu đen tang tóc mới đây thôi, khi họ đi ngang qua nghĩa địa , người phu xe bỗng đếm lại số người trên chuyến xe của mình, khiến anh ta không khỏi giật mình. Đứng trước đẩu xe, không còn nghi ngờ gì nữa, ngay trên đường chứ không phải trong nghĩa địa, bóng ma của Hetty Parlow đang đứng lù lù ở đấy, bóng ma dường như biết rõ từng cái tên đã đến tham dự buổi tiệc. bóng ma cũng có một dáng điệu quen thuộc như vốn thế - một chiếc khăn liệm, dài quết đất, phủ tử bờ vai xuống, mái tóc rối bù, ánh nhìn xa xăm, khuất sâu trong đôi hốc mắt đen mờ ảo. Dáng hình bổng bềnh chạy dài từ hai cánh tay xuống tận đến eo dường như đang cầu xin ánh sao hôm- thứ ánh sáng đầy sức mạnh huyền bí ,  không thể nào đụng đến được …. Lúc ấy cả bọn cứ run lên bần bật, nắm chặt lấy nhau bằng những đôi bàn tay lạnh ngắt, chỉ còn biết ngồi chết chân, thế mà trước đấy không lâu bọn họ còn là những tay đã quậy hết cỡ trong các lễ hội.
Rõ ràng họ đã nghe thấy con ma gọi tên “ Joey, Joey!” Một lát sau lại chẳng nghe thấy gì nữa. Dĩ nhiên có nhiều người chẳng tin cái câu chuyện ma vớ vẩn, tào lao đó cả

Chính lúc bóng ma của Hetty Parlow hiện ra gần nghĩa trang Oak Hill, thì thằng bé Joey tội nghiệp còn đang lang thang  đâu đó ở phía bên kia bờ đại lục, gần winnemucca, bang Nevada. Nó đã được những người bà con xa tốt bụng của người cha quá cố dẫn đến thành phố này. Rồi họ nhận nuôi và chăm sóc nó tử tế
nhưng vào một buổi tối thằng bé tội nghiệp đã bỏ nhà ra đi , lang thang một lúc không còn biết đường về thế rồi nó đã đi lạc vào sa mạc.. . Nó đã được một gia đình thổ dân da đỏ tìm thấy, bọn họ giữ thằng bé lại một thời gian rồi đem bán.
Một người phụ nữ sống rất xa  thành phố ưinnemucca đã mua nó.  Mụ cũng vờ tuyên bố đã làm đủ mọi cách để dò hỏi tin tức về thằng bé ..vì mụ là một goá phụ, lại không có con, nên mụ đã làm thủ tục xin nhận thằng bé làm con nuôi
Vào thời điểm nảy , Jo đã phải trải qua cả một quáng thời gian dài từ viện mồ côi, cho đến những ngày tháng đã phải sống với bao con người xa lạ, ai cũng bảo sẽ nuôi dạy bảo bọc nó như con, xong cứ thế cuộc đời cứ nhẫn tâm, cứ vô tình lúa nó đi theo một dòng sông mà nó không đủ sức kháng cự, cứ thế mà trôi dạt… người mẹ nuôi mới nhất của nó là bà Darnell, sống ở Cleveland, Ohio. Nhưng đứa con  mà bà muốn nuôi lại chẳng ao ước được sống mãi bên bà, vào một buổi chiều nọ,  nó  tìm cách trốn khỏi nhà, nó đi lang thang ngoài phố, viên cảnh sát có hỏi nó vài câu gì đó, nhưng nó đã trả lời tỉnh bơ, nó không phải con hoang, nó có nhả cửa hẳn hoi, và nó cần phải đón một chuyến xe lửa. Ba ngày sau, nó đã có mặt ở thảnh phố whiteville, rất xa Blackburg
Nó ăn mặc khá bảnh bao, nhưng bám đầy bụi bẩn. Cuối cùng bị chặn lại xét hỏi giấy tờ tuỳ thân, nó chẳng cỏ gì để chứng minh, nó đã bị bắt về tội lang thang vô gia cư, bị cho ăn cơm trong trại tế bần dành cho lũ trẻ cơ nhỡ lang thang. Nó tắm rửa giật giũ xong, chẳng bao lâu, thằng bé lại tìm cách trốn trại và lần này nó tìm lối đi về phía bờ rừng, kế từ đấy chẳng còn ai biết gì về nó nữa…

Và cái thằng nhóc đứng thu lu ở góc đường ở thị trấn Blackburg dưới cơn mưa thu, chính là nó...Lãnh trọn những hạt mưa thu lạnh đến thấu xương, chân tay nó lạnh cóng, mất hết cảm giác, đến nỗi như không còn thuộc về nó. Jo thật sự sợ hãi, đôi chân trần, đỏ ửng , sưng vù . nó cố lết đến chỗ đống đồ cũ vứt bên đường. Giờ thì chẳng còn từ nào để tả cái sự thảm hại ở con người nó, có lẽ chỉ có phép lạ mới mong cứu được nó. Chẳng có ai có thể hứng chịu cái lạnh này, cũng vì thế mà ngoài nó ra, chẳng thấy một mống người nào xuất hiện quanh đây, họ đã ẩn náu tận nơi đâu. Nó cố bước đi , những bước đi thật chậm chạp và nặng nề…, rồi hai đầu gối cũng phải khuỵu xuống… cái lạnh thấu xương, kèm cơn đói xé ruột, nhưng với ý chí sinh tồn, nỏ chưa muốn ngã gục… bây giờ nó cố bò đến một trong những ngôi nhà còn sáng đèn, nó mon men lại gần cửa, chưa kịp làm gì, thì tiếng chó sủa vang rền cất lên, nó hoảng sợ quá đành phải bỏ đi, chỉ còn lại nó vả bẩu trời    
Xám

Sáng hôm sau, người nó vẫn còn ướt nhem, lạnh cóng, nhưng chẳng còn cảm giác đói nữa… nó đã lết được đến cổng nghĩa trang, lần mò trong bóng đêm, qua từng ngôi mộ, cuối cùng nó gục ngã trên một nấm mộ, nửa má úp xuống mặt đất trên nấm mồ một tay như cố bám lấy cây thánh giá cắm trước mộ...nó đang nằm trên chính ngôi mộ của mẹ mình- Hetty Parlow

                               April 6th, 2017 ASHWOOD DRIVE TROY
                                  ( phỏng theo A BABY TRAMP của TQS)
                                                Paul Hunter

Thứ Ba, 4 tháng 4, 2017

Alien Hand Syndrome (AHS)

There is a very real, very disturbing, and very rare medical condition called “Alien Hand Syndrome” (AHS). An individual with this neurological disorder has full sensation in the rogue hand, but is unable to control its movements, and does not feel that it is a part of their body. The hand becomes personified, as if it has a will of its own, and its owner will usually deny ownership of the limb.

Though AHS was first identified in 1908, it was not clearly defined until 1972. Depending on the cause of the injury, the movements may be random or purposeful, and may effect the dominant or non-dominant hand. The symptoms are brought on by an injury to the brain, such as head trauma, stroke, tumor, or infection, but it can also be a side effect of a certain kind of brain surgery where the patient has the two lobes of the brain separated to relieve severe epilepsy.

As a side effect of brain surgery, or an injury to the corpus callosum (the area of the brain which connects the two halves of the brain), the movements are usually grasping motions in the non-dominant hand. When caused by head trauma, similar grasping and groping motions will often involuntarily occur in the dominant hand.

When the condition is brought about by a brain tumor, aneurysm, or a stroke, the alien hand may also engage in complex purposeful behavior, such as compulsive manipulation of tools, undoing buttons, or tearing clothes. Sometimes the sufferer is completely unaware of what the hand is doing until it is brought to his or her attention, or until they happen to see it themselves.

There is currently no treatment for Alien Hand Syndrome, but the symptoms can often be relieved by giving the rogue hand an object to manipulate, to keep it occupied.

Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

Cánh Lan rừng

Cánh Lan rừng

Thỉnh thoảng những đám mây ôm Chầm lấy chiếc xe , rồi tan dần, đến những đoạn không có sương và mây bao phủ bầu trời lại trong xanh, núi rừng nguyên sơ đẹp như tranh vẽ...chàng nhìn xuống hai bên đường, một bên là vách núi cao, bên kia là những vực thẳm sâu nhưng đã được lá cây rừng che chắn.  Núi đồi Hùng vĩ ; màu xanh rì phẳng phiu của những thảm lúa bậc thang tạo thành một bức tranh hài hoà  cuả tạo hoá tuyệt vời vả bàn tay lao động cần cù của con người nơi đây, cảnh thơ mộng khiến không biết bao con tim yêu thích Thiên nhiên phải rung động.  lần này Richard định bụng nhân chuyến công tác ngắn ngày tại đây sẽ ghi lại những cành đẹp tuyệt vời ở nơi đây bằng chính nét cọ đầy cảm xúc,  đang dâng trào trong dòng máu nghệ sỹ của mình

Anh xuống xe, tìm đến một phố nhỏ trong thị trấn, mở chiếc bản đồ , lấy ra cái địa chỉ cần tìm, lọ mọ lò mò một lúc lâu qua những con đường đá hẹp quanh co lúc lên, lúc xuống nương theo sườn núi như Vòng eo uổn lượn của những cô gái dân tộc Dao nơi bản Tá Phìn. Cuối cùng anh cũng đến được chỗ cần đến, anh bỏ chiếc ba lô vào góc phòng, rồi dựng cây đàn guitar bên cạnh chiếc tủ kê giữa phòng. Cởi chiếc áo khoác ra,  anh nằm vật ra trên chiếc giường gỗ trải chiếu xanh đỏ theo hoa văn của người dân tộc. Anh nhắm mắt lại để tận hưởng những giây phút thật sảng khoái sau chuyến đi dải. Đây có thể là một trải nghiệm thú vị mà anh chưa từng có nơi quê hương anh, chỉ toàn nắng nóng và gió cát...anh ngủ lịm đi từ lúc nào không biết, đến khi mở mắt ra thì căn phòng đã tối om, chỉ còn ánh trăng đêm xuyên qua vách  phòng, anh xem đồng hồ thấy đã gần 11 giở khuya, nhìn xuống đường vắng vẻ, chỉ còn ánh trăng mờ ảo chiểu lên con đốc đá ngoằn ngoèo. Anh mặc áo,  bước xuống căn gác trọ, tìm xem có gì để ăn , bụng đã sôi lên ùng ục vì cơn đói suốt từ trưa trên chuyến xe lên thị trấn vùng cao này... chẳng còn gì, ngoài cái bóng đổ dài phía sau . Anh mệt mỏi trở về căn gác của mình, anh muốn hỏi người chủ phòng trọ mấy câu xong lại thôi, vì sợ cái hàng rào ngôn ngữ chắc chắn sẽ làm khổ cả hai người, trong lúc đêm hôm thế này. Anh quyết định chịu đựng đến sáng, " cũng chỉ còn không lâu nữa." Anh nghĩ nhưng Cơn đói đêm khuya chẳng chịu yên, nó cứ vùng lên trong khi anh lại cố ghì xuống. Cuộc vật lộn kéo dài đến khi anh mệt lử thiếp đi lúc nào không biết

Tiếng chuông nhà thờ đâu đó đã đánh thức anh, nhìn xuống đường, đã có người qua lại, anh khoác chiếc áo vest bằng da màu vàng nâu, món hàng quen thuộc nơi quê hương anh.
Anh bước vào một cửa hàng ăn uống, vài người dân tộc đang ngồi đây, họ nói chuyện với nhau nhưng hai bàn tay cứ xoa xoa vào nhau một lúc, rồi lại dấu vào hai bên đùi, chiếc áo thổ cẩm họ đang mạc chắc không đủ ấm . Anh bước đến trước quầy , diễn tả muốn được ăn và uống cà phê bằng thứ tiếng Việt chập chọe của mình, thể cũng xong, ông chủ tiệm chỉ anh ra ngồi ở một chiếc bàn trống kê ở góc phòng, rồi mang ra cho anh một bát phở còn bốc khói nghi ngút và một ly cà phê đen nhỏ đã pha sẵn, mùi phở bò thơm ngát quyện theo làn khói bốc lên từ bát phở khiến anh cảm thấy ăn thật ngon như chưa bao giờ được ăn ngon đến thế...ăn xong, anh nhâm nhi ly cà phê đen, ngồi nghĩ đến những việc sẽ làm trong sáng nay...

Anh lấy quyển nhật ký có ghi chép những công việc phải làm trong chuyến đi lần này, xem xong anh cất lại vào ba-lô. Đi xuống thị trấn cùng chiếc túi da đeo bên hông, có cọ giấy và mớ kẹo dùng để dụ bọn trẻ, anh vui vẻ, tinh thần thật sảng khoái, bước lên theo những bậc đá dẫn lên cao đến một chỗ, anh dừng lại ngắm nhìn, tỏ vẻ ưng ý, ngồi xuống một tảng đá bên đường, lấy giấy bút ra vẽ lại phong cảnh trữ tình đầy thơ mộng, nét vẽ của anh đã ghi lại cảnh sống động tuyệt vời,  như vừa thu hết cái đẹp, cái hồn, cái hùng vĩ của núi đồi vào trong trang giấy vẽ,  anh hài lòng vì chẳng mấy chốc lũ trẻ trong bản đã tụ tập, bu quanh chỗ anh ngồi, chúng thò đầu vào sát tận mặt anh, chốc chốc lại nói đùa với nhau rất vui . Anh cuộn bức tranh lại cho vào túi ...lấy mớ kẹo ra chia cho mỗi đứa vài cái rồi bảo chúng ngồi xuống quanh mình, anh bắt đầu dạy cho chúng những câu chào hỏi xã giao Thông thường , những lời rao bán hay trả giá bằng tiếng Anh, chúng học rất nhanh, kết quả học tập thật không ngờ, mới năm ngoái chúng còn ngại ngùng và tỏ ra rất xa lạ với anh, đến lần này mọi chuyện đã khác hẳn, anh vui vì việc làm của mình đã đem lại kểt quả, những hạt mầm anh gieo giờ đây đã bắt đầu đơm hoa kết trái;. đến gần trưa, anh mới trở lại con đường ngoằn ngoèo quanh co dẫn về căn gác trọ, bước đi ngắm nhìn mọi thứ bày bán hai bên đường. Mọi thứ đều khác lạ nhưng sao quá đỗi thân thương với anh, đến gần quầy bán những cánh lan rừng, anh như bị hớp hồn bởi đôi mắt người con gái đứng nép giữa những đóa hoa phong lan địa Lan và biết bao loài Lan khác mà anh không biết tên, anh bối rối như đứa trẻ bị bắt quả tang đang nhìn trộm điều cấm kỵ ...”nụ cười thật duyên dáng và dễ yêu làm sao “..anh thầm nghĩ
Anh trở về phòng trọ mà đẩu óc cứ tưởng nhớ không thôi về nàng, mọi sinh hoạt của anh như bị xáo tung cả lên, anh không còn biết thứ tự cần làm, ngoài việc  hoàn tất công việc dạy tiếng Anh cho lũ trẻ, xong cứ luẩn quẩn loanh quanh ngoài thị trấn ,  đi qua đi lại gian hàng bán lan rừng cùa nàng, hôm nào không gặp là chàng lại như kẻ bị mất hồn, thời gian trội đi thật nhanh, đã đến lúc anh phải trở lại thảnh phố mà vẫn chưa làm quen được với nàng... anh quyết định vẽ lại nụ cười thật đẹp và duyên dáng đã cướp đi linh hồn anh trong những ngày qua...

Trên chuyến xe trở về xuôi, anh chợt nhớ đến lời trêu chọc của Laura , cô bạn đổng nghiệp của anh " coi chừng cậu lại bị hớp hồn ở cái chơ tình nào đó" lúc đó anh chỉ mỉm cười, nụ cười làm Laura không khỏi cáu giận !! Anh cũng chẳng để ý gì đến lời nói trêu chọc hay thử lòng gì của Laura cả. Cuộc sống thường ngày ở thành phố dường như chẳng còn sức níu kéo anh, những dự định sẽ thực hiện tại đây đã bị cuốn phăng đi khỏi tâm tư anh lúc này, anh không còn khả năng tập trung vào công việc dạy tiếng Anh cho bọn trẻ ở thành phố nữa, đầu óc anh đã bị cuốn hút bởi một lực vô hình. Anh thấy phải quay trở lại vùng bản trên cao nguyên, trên những rạng núi, thảm lúa xanh rì nơi những cánh ruộng bậc thang...Anh phải đến nơi  con tim mình đã hoà điệu với cảnh rừng núi hùng vĩ, đầy thơ mộng. Anh chỉ thấy khi đứng đấy, trên những lổi đi hẹp ngoằn ngoèo xuyên qua những bản lảng của người dân tộc, thì như mình đang được trở về nơi mình hằng mơ ước, cứ đề cho sự tượng tưởng  lôi kéo đi mà không cần phải cưỡng lại. Richard thích cuộc sống tự do, đầy mơ mộng...mới ngày nào cậu bé Richard đã từng mộng mơ,  thích đi xem triển lãm tranh, thích chìm đắm trong những giai điệu trữ tình. Anh như choàng tỉnh khi cô bạn Laura vỗ vào vai , Anh chỉ mỉm cười rồi đứng dậy, bỏ lại đằng sau những giận hơn vu vơ nơi người bạn cùng nhóm thỉện  nguyện với mình...

…Cánh lan nằm đơn độc cheo leo như một nàng công chúa lộng lẫy, đầy quyền uy, cách xa hẳn lũ thứ dân tầm thường đầy rẫy dưới chân, Nàng công Chúa đang chơi trò ú tim với kẻ lãng tử Giang hồ, có lúc lại như cô gái sơn cước có nét đẹp bình dị , đang thẹn thùng e ấp , nhưng cũng đủ cướp đi linh hồn cuả bao gã sĩ tình.  Richard cố men theo những tảng đá dẫn lên cánh lan vì chàng muốn được chiêm ngưỡng cái đẹp trọn vẹn từ cánh lan, để thỏa mãn trí tượng tưởng dạt dào nơi chàng nghệ sỹ lãng tử, có mái tóc vàng, bồng bềnh đến từ phương xa. Càng lên cao niềm cảm hứng càng dâng lên, mấy lần mải mơ mộng, suýt trượt chân vì lớp rong rêu bám quanh những tãng đá, như những chiến binh sẵn sàng hy sinh mạng sống nhỏ nhoi của mình để chặn bước tiến kẻ xâm lăng... dừng lại nghỉ chân một đỗi, chàng không biết có nên leo lên tiếp hay thôi, nhưng nhìn xuống chỗ ban đẩu chàng thấy mình đã trèo lên được khá xa, nhìn lên trên, Nàng công Chúa kiêu sa đã gần hơn nhiều rồi, đứng đấy mà chàng có thể cảm nhận từng đám mây nhẹ bay trên đầu, có lúc như làn khói mờ ảo nhẹ nhàng lướt qua như mời chào, khích lệ. Quyết tâm vẽ cho được cánh lan tuyệt đẹp trên non cao, cái đẹp nguyên thủy sơ khai... để tặng cho người yêu trong mơ đã khiến chàng quên đi tất cả mọi hiểm trở từ vạch núi cheo leo... chàng tìm đến một góc có tầm quan sát thật ưng ý rồi ngồi xuống, mở cái túi da đeo bên hông, lấy ra dụng cụ cho chàng thể hiện tài năng... bức vẻ cuối cùng đã hoàn tất ... chàng ngắm nhìn với sự hài lòng và thỏa mãn , cái cảm xúc lâng lâng như đền đáp cho công sức vất vả đã  leo lên đến  tận đỉnh núi đề vẽ...không gian thơ mộng vẻ quyến rũ của cái đẹp vùng núi cao, bên cạnh nhánh lan rừng đã được nét vẽ điệu nghệ của anh ghi lại sau những phút giây đẩy cảm hứng... cuộn bức tranh vừa vè lại cất cẩn thận vào chiếc túi da, Richard ngắm nhìn bầu trời quang đãng màu xanh, những cụm mây trắng bay bay sát trên đầu.. ngồi một lúc khá lâu, trên đoạn dốc cheo leo bên sườn nủi, chàng cảm thấy những cơn gió lạnh như đang thổi mỗi lúc một mạnh dần, cái lạnh và tiếng gió rít bên tai...đôi mắt nặng trĩu sụp dần..
Tiếng lao xao bên tai, tiếng người nói chuyện, làm chàng bừng tỉnh...chảng mở mắt ra nhìn thấy đang nằm ở đâu đó thật xa lạ, có tiếng hỏi bên tai, nhưng chàng không hiểu thứ ngôn ngữ chưa từng nghe qua, chàng bối rối vì họ cũng khộng hiểu mình nói gì. Có ai đó chỉ tay rồi đỡ chàng nằm xuống... rồi  lại bỏ đi, miệng họ thốt ra những lời mà chàng cảm thấy hoàn toàn xa lạ... định ngồi dậy, nhưng đầu óc cứ hoa lên, hai mắt với muộn vàn đom đóm lập loè, chàng thấy tim mình đập thật nhanh ,  có lúc như ngừng lại đợi chờ, chính những giây phút ấy chàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi...nằm xuống nhắm mắt lại cố nhớ xem đã có chuyện gì xảy ra với mình, nhưng chịu, chàng đã thiếp đi.....một bàn tay mềm mại đang sờ lên trán. mở mắt ra, chàng thấy chính người con gái dân tộc ngoài thị trấn, chàng định hỏi thì một ngón tay của nàng đã để nhẹ trên đôi môi , nảng nở một nụ cười thật tươi với chàng, rồi đứng lên, chàng muốn níu kéo lại cái giây phút tuyệt vời đó nhưng nàng đã bước ra khỏi phòng... một lúc sau chàng lại thấy mấy người ban sáng quay lại, họ nhìn nhau nói gì đó chàng không hiểu nhưng nhìn nét mặt và ánh mắt toát ra vé hài lòng... chàng không nhớ mình đã phải ở đây mẩt bao nhiêu thời gian, hôm nay chàng đã cảm thấy khoẻ, chàng ngồi dậy, đầu óc không còn hoa lên như trước, chàng đứng dậy đi về phía cánh cửa sổ, từ đây chảng có thể đoán nơi chàng đang đứng ở gần đỉnh núi, vì chàng có thể cảm thấy những đám mây như những làn khói có lúc trắng như tuyết rồi lại xám dần như lẩn khói chiều bay bay trong gió, chàng đi về phía cửa chính, khẽ đẩy ra, nhưng có vẻ đã bị khoá lại... chàng cảm thấy bất lực, quay về chiếc giường bằng tre, trên lót tấm nệm rơm, bất chợt lại nhớ đến khuộn mặt người con gái đã đến bên chàng, không biết đó là mơ hay thật ? Chàng cảm thấy hết sức khó chịu trong lòng vì không có cách nào hiểu được, ngôn ngữ chẳng ích gì với chàng lúc này... đang miên man suy nghĩ thì có tiếng người quay lại, họ mở cửa, thấy chàng đang ngồi trên giường thì hết sức mừng rỡ, họ lại nhìn nhau nói với nhau, rồi tất cả đều cười lên với giọng vui mừng họ quay về hướng cửa sổ, nhìn về phía những dãy núi xa xa, vái lạy
Họ nắm lấy cánh tay gầy guộc của chàng, đưa cái túi da cho chàng, rồi ra hiệu tiễn biệt. Chàng muốn nói đôi lời cám ơn họ và nhân tiện hỏi thăm về người con gái đã ở bên chảng hôm nảo, nhưng không thể, nên chàng chỉ biết cúi đầu chảo . Trở lại nhà trọ, người chủ nhà hết sức ngạc nhiên và mừng rỡ, cái sự mừng vui ấy, ông chẳng thể diễn tã bằng lời, chỉ bằng cái ôm hôn thật chặt. …Đã nhiều ngày qua lại, trên khu chợ, chàng vẫn không thấy hàng bán lan rừng đâu cả. Nỗi nhớ nhung đến thẫn thờ,  đôi mắt vô hồn nhìn về một phương trời vô định... từ xa có một đứa bé người dân tộc, nó đến bên chàng, nắm lấy tay  mà kéo đi, chàng bất giác chẳng hiểu gì nhưng cũng bước đi theo nó, con đường quanh co trên hẻm núi có lúc như rất quen thuộc lại hoàn toàn xa lạ, thằng bé cứ dắt chàng đi mà không cần biết cảm xúc của chàng ra sao, đôi chân bé nhỏ càng lúc càng nhanh hơn, chàng cỏ cảm tưởng như nó đang chạy. Đôi chân hai kẻ xa lạ cứ bước mỗi lúc một nhanh... khi mặt trời đỏ au đang lặn xuống chân trời, những ánh hồng còn lưu luyến bên chân trời, thì cả hai đã đứng trước một căn nhà gỗ, bên trong tối om, phải đứng một lúc chàng mới thấy có người đang ở bên trong, đang bối rối không hiểu tại sao đứa bé lại dẫn chàng đến đây, chàng quay lại thì nó đã biến đi đâu từ lúc nào ... chàng hơi cúi đầu xuống để tránh cái thanh ngang chắn trước cửa, rồi bước vào bên trong, lúc này chàng mới thấy rõ có một người đàn ông đang làm những động tác gì đó trước một người đang nằm, mặt phủ một tấm khăn đỏ, trong góc phòng có vài người đang đứng xem vẻ mặt thật buồn và căng thẳng, đang bối rối, chưa biết phải lẩm gì thì người đàn ông đứng trước giường kéo tay chàng lại sát bên giường, ổng kéo tấm khăn đỏ ra, dưới ánh đuốc cắm ở góc nhà, chàng nhận ra người con gái bán lan rừng, mặt nàng nhợt nhạt, khộng nén được cảm xúc chàng đã ngồi xuống bên thành giường rồi ôm nàng lên, những giọt nước mắt lăn dài trên má chàng, rồi nhỏ xuống đôi môi xám ngắt của người con gái, chàng thấy đây đúng là người con gái đã đứng bên chàng trong những ngày tháng chàng gặp nạn... chàng cúi xuống hôn lên đôi môi lạnh ngắt của nàng... bỗng nhiên, sắc màu trên khuôn mặt nàng dần thay đổi, màu hồng đang dần hồi sinh , chàng cảm nhận được hơi ấm từ nàng, đôi bàn tay khẽ cử động, hai mắt nàng ngước nhìn lên mặt chàng, rồi ôm lấy chàng... quay người lại chàng thấy mọi người đang qùy gối, họ đang lầm bẩm những cầu tiếng dân tộc mà chàng không hiểu .
Richard nhớ có lần ai đó kể chuyện về người con gái sơn cước ấy mà chàng không còn nhớ rõ...”Người thiếu nữ đang độ xuân thì, nàng có một vẻ đẹp kỳ bí, nhưng ngoài nét đẹp về hình dáng, nàng còn có một tính nết hiền dịu tuy vậy nàng lại rất yếu đuối và mong manh, ngày còn bé nàng hay theo cha lên rừng hái lá thuốc và thỉnh thoảng đi săn, những chuyến đi ấy đã để lại những kỷ niệm khó quên với cha . Đã có lần Nàng đã nhìn thấy cánh lan rừng trên đầu ngản, nàng muốn hái cánh lan rừng này nhưng cha nàng đã xua tay , vẻ hãi sợ , rồi kéo nàng đi thật nhanh, ra khỏi chỗ nhánh lan rừng. Cha nàng vẫn hay lên rừng hái lá  thuốc và những cánh lan rừng để nàng bán dưới thị trấn nhưng ộng khộng muốn đứa con gái yêu quý của mình dính dáng đến nhánh lan rừng cấm kỵ này theo như truyền thuyết cũa dân tộc ông. Nàng muốn biết bí mật về cánh lan rừng, nhưng ông chỉ lắc đầu…”
Khi cha nàng  phát hiện Richard nẳm bất tỉnh bên đường, ông biết chàng đã bị một loài rắn độc trong vùng cắn, vết cắn ở bắp chân còn rỉ máu đen. Chàng đã được ông cùng dân làng đưa vào một nhà bền đường để cứu chữa...những bài thuốc bí truyền của dân bản đã được đem chữa trị cho chàng,  thuốc đã có tác dụng giữ được sinh mạng chàng nhưng nếu chàng không được một người con gái còn trinh nguyên hôn lên má thì chàng sẽ Vĩnh viễn hôn mê, chỉ còn sống trong mộng mị...và ông đã cho gọi ngay con gái đến vì ông biết lúc này không biết nhờ đến ai ngoải đứa con gái yêu quý của ộng

Nàng đã kể lại câu chuyện của chàng đã phải nằm điều trị trên đỉnh núi ra sao và con rắn độc dân bản làng của nàng xem như thần linh xuất hiện để bảo vệ cánh lan rừng đặc biệt này. Richard tỏ vẻ không tin, nhưng nàng cũng không muốn giải thích gì về chuyện này nhiều vì điều này là điều cấm kỵ mà dân làng trong bản đều sợ hãi không bao giờ muốn nhắc đến. Chiều lòng người yêu nên Richard cũng không nhắc đến chuyện con rắn độc nữa nhưng chàng vẫn tỏ ra thắc mắc, lại hỏi tiếp :" vậy người con gái ở bên  anh chính là em phải không ?" Richard hỏi nàng, không trả lời, nàng quay đi
" sao em lại nằm ở căn nhà đó, và lúc đó lại bị bệnh rất nặng vậy?" Richard hỏi nàng
" vì cha muốn cứu anh ra khỏi cơn mê nên đã bảo em phải hôn lên má chàng... và sau đó em lại thay anh mà chịu cơn hôn mê.. chỉ khi nào anh trở lại và những giọt nước mắt chân thật vì tình yêu của chàng mới giải được lời nguyển từ cánh lan rừng..." S'rưng kể lại với giọng thật dịu dàng, khiến chàng thật xúc động. Không ngờ mối duyên thầm của chàng đã thành hiện thực

Ông Ni bron thấy lòng cũng vui, nhưng dường như vẫn còn chút lo ngại. Ông biết cuộc tình của anh chàng người ngoại quốc và con gái ộng nếu tan vỡ thì... nói đến đậy ộng không đám  nghĩ nữa, ông đi xuống bếp nhìn quanh một lượt rồi nói với bà Miêng-rin " tôi đi ra chợ bản , mua ít thức ăn vễ đãi cả nhà ,  nhân cái ngày con S'rưng nhả mình gặp được thằng Richard" ông ngừng lại một lúc như định nổi điều gì , rồi lại thôi, ông mang theo một cái giỏ lớn để đựng thức ăn, chợt như nghĩ ra , ông nói vọng vào :" bả ở nhà nhớ mời mấy người hàng xóm sang chung vui với gia đình mình " bà Mieng-rin miệng nở một nụ cười thật tươi, chỉ từ ngày con gái bà gặp được người nó thương yêu. Bà chắp tay trước ngực lẩm bẩm khấn vái...
Cuối tháng hai vùng núi này còn lạnh, sáng sớm sương mù côn dầy đặc . Richard thức dậy lòng thật khoan khoái, chàng đi ra nhả sau làm vệ sinh cá nhân đã thấy mọi người đang mổ một con heo rừng vài con gà kêu oang oác vì bị trói gần đó như đang nhìn thấy trước số phận của mình. Richard vừa đánh răng vừa liếc nhìn xem có thấy S'rưng ở đâu trong đám phụ nữ đang ngồi làm bếp không !!
Mọi người đã đến đông đủ, ông Ni bron mặt vui vẻ lúc nào trên khuộn mặt đen đúa rám nắng cũng nở một nụ cười. Ni bron cầm ché rượu để giữa nhà , ồng vui vẻ giới thiệu cho mọi người về buổi tiệc mừng trưa nay, ông nói lời cám ơn Ồng Trời, cám ơn mọi người đã giúp cho Richard và S'rưng được bình an, cám ơn ông trưởng bản Phu-rốt- ông là người già nhất bản, nhưng vẫn còn nhanh nhẹn, năm nay Phu-rốt đã ngót 80. Ông Ni bron cũng không quên cám ơn ông Sim-mứt - thầy pháp của bản, tuy trên bản người dân đá biết dùng lá rừng làm thuốc, nhưng họ vẫn cần đến Sim- mứt trong những trường hợp nặng và cho rằng liên quan đến Thẩn Linh
Mọi người vui vẻ cầm ống hút lên và uống rượu trong những vò rượu to đầy . Richard và S'rưng được bà Mieng-rin dắt tay từ phòng trong ra chào mọi người. Richard vòng tay ôm lấy người S'rưng trước sự mừng vui và hò reo của mọi người có mặt trong bữa tiệc, rồi cùng ngồi xuống chung vui ăn uống với mọi người trong gia tộc và bản làng... bữa tiệc kéo dài đến sẩm tối mới tan dần...Richard cũng giã từ người yêu sau khi mọi người đá về hềt, chàng không quên nắm lấy tay ông bà Nibron và Mieng-rin tỏ lời cám ơn chân tình. Chàng vẫy tay chào tạm biệt mọi người, quay lại căn gác trọ trên thị trấn. Chàng không say nhưng cái cảm giác hạnh phúc cứ lâng lâng , về đến phòng chàng đã cầm lấy cây đàn đánh bài "Just for you" chàng đang hạnh phúc nên muốn dành hết giây phút hạnh phúc này cho nàng...

..Những ngày hạnh phúc với Richard chưa được bao lâu, anh nhận được tin khẩn từ cha mình là ông John David, Richard chỉ nhận được tin nhắn qua điện thoại của cha phải trở về gấp, anh gọi lại cho cha nhưng không được , cuối cùng anh quyết định phải từ giã gia đình S'rưng để trở về Mỹ. Sau một chuyến bay dài, anh đã trở về nhà, gần đến nhà anh đã trông thấy rất nhiều xe đậu gần nhà anh…
Bước vào nhà, anh đã cảm nhận được cái không khí ảm đạm và một màu tang trắng, anh thấy mẹ ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế gỗ, đôi  mắt buồn rười rượi. Anh hỏi mẹ chuyện gì đã xảy ra với gia đình. Bà mãi không nói được nên lời, mãi mới chỉ vào tấn hình của Jason, anh trai của Richard. Jason trong bộ quân phục thật oai, nụ cười thật tươi và kiêu hãnh. Hai anh em ngày còn bé vẫn chơi đùa với nhau nhưng mỗi đứa đã thể hiện tính cách hoàn toàn khác biệt, Jason với tính khí ngang tàng, anh rất thích những trò chơi mạnh bạo, thích chơi súng, chơi xe…có lẽ anh đã thừa hưởng tính nết này từ cha; còn Richard trông yếu đuối hơn, chỉ thích nghe nhạc và đọc sách, có những lúc chỉ thích ở một mình… chợt bình tỉnh, khi cha vỗ vào vai, cha anh cho anh biết cái tin mà mẹ anh không muổn tin là sự thật “ Jason đã tử trận trên chiến trường Iraq , sau khi Jason cố ở lại để giải cứu cho đồng đội thay vì rút lui trờ viện binh..” ông David như nghẹn lời khi nói đến đây, ông hiểu tính nết của con, ông biết Jason thà chết chứ không thể sống khi các đồng đội của mình đã hy sinh. Ông cầm lấy tấm ảnh của con ôm vào ngực mình, hai hàng lệ cứ lặng lẽ tuôn trào…Richard nhìn cha mẹ , lòng buồn khôn tả, anh biết mọi lời nói lúc này đối với họ đều vô nghĩa… anh đến ôm lấy mẹ từ phía sau…
Mọi thủ tục tiễn đưa Jason đã được cử hành thật trang trọng, gia đình anh lặng lẽ trở về nhà. Cái không khí vui tươi ngày nào đã Vĩnh viễn bay xa. Richard vào phòng, đầu óc mệt mỏi, hình ảnh Jason cứ hiện về trong đẩu anh như những thước phim kỷ niệm đang quay trở lại…
Giờ đây gia đình Richard thật lặng lẽ, tiếng đùa vui, thậm chí cả khóc lóc cãi cọ nhau của hai anh em Jason và Richard giờ đây muốn tìm lại cũng không còn… Richard ở lại gia đình hơn một tuần lại thu dọn hành lý trở lại với công tác thiện nguyện của mình, anh từ giã bố mẹ...

Tiếng chuông nhà thờ khiến Richard bừng tỉnh, giấc mơ kỳ lạ dan xen nhiều diễn biến của riêng anh và cả những mối quan hệ trong gia đình anh ở Houston, khiến đầu óc Richard mệt mỏi nhưng cũng không kém thú vị vì chính những tình tiết đầy lãng mạn với nàng con gái nơi vùng sơn cước, những cảm xúc đến chết lặng về cái chết của Jason…tất cả cứ Đan xen như mớ hỗn độn … những giây phút quyến luyến  với người con gái sơn cước mà chàng đã thầm yêu, trộm nhớ và luôn ao ước được ở bên nàng… cuộc tình của chàng với người sơn nữ thật ly kỳ như một huyền thoại đầy kỳ bí..

 Richard không tin vào những chuyện huyền hoặc thiếu khoa học, chàng cho rằng giấc mơ ấy là cái kết quả của mối tình đơn phương với người con gái nơi sơn cước và nỗi nhớ gia đình khi anh đã xa gia đình khá lâu…Richard pha tách cà phê, đôi mắt hướng về phía đại ngàn hùng vĩ, chàng chợt nhớ đến cánh lan rừng trong giấc mơ và người con gái sơn cước có đôi mắt vả nụ cười duyên dáng đã chiếm trọn trái tim nồng cháy của chàng… Richard đã lên xong cái kế hoạch phải hái được nhánh Lan rừng kia đê làm món quà tặng người yêu
Từ chập tối, Richard đã chuẩn bị thật kỹ những dụng cụ leo núi cẩn thiết cho chuyến đi , chàng thao thức cứ lăn qua lăn lại mãi vẫn không thể ngủ, Richard ngồi dậy lấy ra hai bức tranh mà mình đã vẽ như để khích lệ động viên chính mình…

Càng leo gần lên đỉnh núi, gió càng lạnh, những đám mây có lúc đã sát đỉnh đầu, nhớ đến giấc mơ và con rắn độc. Richard không khỏi rùng mình, chàng không tin, lòng nhủ thầm phải thực hiện kế hoạch cho bằng được cho dù có phải trả giá … những bước leo cuối cùng muôn vàn hiểm trở, sự nguy hiểm không chỉ vì vách núi dựng đứng mà còn vì những tảng rong rêu bám đầy trên vách đá… nhưng cuối cùng lòng can đảm và ý chí kiên cường đã giúp Richard chinh phục được nhánh lan rừng..


Richard đứng trước mặt nàng vờ hồi mua mấy cánh lan, nàng vui vẻ trả lời anh , anh rất vui vì nàng rất có duyên, lại nói được ngôn ngữ của anh, anh hỏi mua một nhạnh lan trắng , mùi thơm thoáng thoảng nhẹ nhàng kéo theo những cảm xúc bồng bềnh trong anh. Anh hỏi nàng về nhánh lan rừng trong giấc mơ của anh, anh muốn biết liệu nhánh lan ấy có tồn tại hay không?
Nàng chỉ mỉm cười, nụ cười đã khiến chàng ngất ngây...

                         March 30th, 2017, ASHWOOD DRIVE TROY
                                            Paul Hunter

   


.