Translate

Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

Kỷ vật cuối cùng

KỶ VẬT CUỐI CÙNG

Cơn mưa chiều đổ xuống như thác, màn trời phủ trắng một lớp hơi nước đầy đặc , những hạt mưa to nhỏ đua nhau lao xuống như những con thiêu thân tìm đến chỗ chết , xác chúng chất chồng nhiều đến nỗi không đếm được , mà tạo thành một dòng sông, đang cuồn cuộn tiến về nơi vô định. Con đường trong mưa, xe cộ thưa thớt, mọi người dạt sang bên đường để tránh cơn giận dữ của thiên nhiên.
Phượng đứng nép mình dưới hiên một cửa hàng bán quần áo cũ,  toàn thân gần như ướt hết, nàng cố thu người lại , hai cánh tay hiện rõ mồn một qua làn vải trắng mỏng, đẩu tóc rối bời vì lãnh trọn cơn mưa bất ngờ ập xuống. Đúng ra cũng chẳng có gì gọi là bất ngờ, vì nàng đã thấy bầu trời suốt từ chiều vần vũ những đám mây đen kịt, gió  mỗi lúc mỗi mạnh hơn, lá khô bay bay khắp đường, thỉnh thoảng lại xuất hiện những cơn gió xoáy, khiến mọi thứ như muốn bay lại về trời. Nàng cố gắng chạy hết cỡ nhưng đã không kịp ... những hạt mưa nặng hạt bắt đầu rơi... lốp đốp nhanh dần rồi tan trong tiếng sấm chớp lập loè, lâu lâu lại sáng rực một góc trời. mọi người dừng lại, tấp vào ven đường , còn nàng lại cố chạy về, cứ nhớ đến đôi mắt thơ ngây của đứa con gái bé bỏng đang ở nhà một mình, là nảng có thể làm hết mọi thứ. Chiếc xe gắn máy cũ như con ngựa già đã cố lết đi trong cơn mưa giông cuối mùa, nó khục khặc ho lên vài tiếng rồi tắt thở hẳn... thế là xong !!

Hai bàn tay bé bỏng, nắm lấy chiếc song thưa, đôi mắt xanh, mảu Ngọc Bích long lanh, những giọt nước lăn xuống đôi má bầu bĩnh tự lúc nào. Cái cảm giác ngóng chờ đã thấm vào tâm hồn tuổi thơ của con, ngay từ khi lẫm chẫm biết đi , đến giờ.
Phượng đẩy cửa bước vào, hai mẹ con ôm chẩm lấy nhau, cái cảm giác thân quen hàng ngày nhưng với nàng luôn mới ,  nàng hôn lên đôi mắt con ,  như để cảm nhận hết nỗi nhớ nhung mong chờ... đôi lúc nàng cũng cảm thấy tủi thân, thương con biết bao cho kể
Cái ngày nàng chính thức phải quên đi người chổng thương yêu, nàng cũng không hiểu tại sao?
Chỉ biết những ngày tháng cuối trước khi chia tay, anh hay ngồi một mình đôi mắt xa xăm buồn
Anh chưa bao giờ muốn phá tan một giây phút hạnh phúc nào của hai mẹ con nàng, thế mà !!

Cái cảm giác chết lặng như những giọt nọc độc của một loài rắn đang chảy trong huyết quản anh, anh rùng mình, như cảm nhận được tử thần đang đứng mỉm cười chờ đón. Anh run rẫy, hai tay ôm chặt lấy đầu, anh chưa muốn chết... nhưng mọi thứ đã quá muộn

Tiếng xôn xao của lũ trẻ mồ côi bùng lên như ngọn lửa đang ầm ỉ vụt sáng khi đoàn công tác xã hội của anh đến với cái vùng xa xôi hẻo lánh này, anh thương và tội nghiệp cho cuộc đời những đứa trẻ nảy, chúng có tội tình gì đâu? Anh như thấy trước quãng đời ngắn ngủi của chúng, nên không tiếc công sức cùng các bạn cùng chung chí hướng đem chút niềm vui nhỏ nhoi đến cho chúng. Đôi lúc anh cũng không hiểu vì sao anh lại tìm đến nơi này chọn làm quê hương thứ hai cuả đời mình. Để rồi...Anh không thể quên cái hôm ngổi phải cái kim chích lẫn trong chiếc bao bố để ở góc phòng, hôm ấy sau một ngày mệt mỏi anh định tìm chỗ nghỉ một lúc trước khi ra về nhưng thật không ngờ...cái giây phút định mệnh đó thật nghiệt ngã đối với anh, nhưng anh không muốn vợ con anh phải chịu chung số phận như anh, nên anh đã tìm cách...

Phiên toà kết thúc mà nàng vẫn chưa hết bàng hoảng, nàng thật sự không hiểu tại sao anh lại quyết tâm từ bỏ cuộc sống với mẹ con nàng... sau đấy nàng không còn biết tin tức gì về anh
Cuộc sống đơn chiếc với đứa con gái bé bỏng như thế là quá đủ với nàng, con tim yêu đương nồng cháy mới đây thôi đã chết lịm trong nàng...

Giọng cười vui vẻ giòn tan của con khiến Phượng như tỉnh lại sau cơn sốt, nàng ngồi dậy, kiếm cọng thun cột lại mái tóc đã điểm dấu thời gian. Nhìn qua khe cửa sổ nàng thấy con đang vui vẻ hồn nhiên trò chuyện với lũ bạn cùng lớp. " nhanh thật !! " nàng thầm nghĩ
Đợi cho lũ bạn của con về hết, nàng mới bước ra nhà ngoài, nhìn con một lúc, khiến con bé không khỏi bất ngờ " làm gì mà hôm nay mẹ nhìn con ghê vậy?" Nó vừa hỏi mẹ vừa nhoẻn miệng cười, " có gì đâu! Lâu lâu mẹ lại muốn ngắm nhìn lại con thế thôi !!" Nàng cũng trả lời con ẫm ờ cho xong. Thật ra, lòng nàng đang lo lắng mơ hồ, cái lo lắng cứ xâm chiếm, gậm nhậm tâm hồn nàng từng ngày...có hôm nàng hỏi con: " ngày nào con có bạn trai, phải nói cho mẹ biết đó !!" Nó giẫy nầy lên:" con không muốn lấy chồng đâu, con sè ở với mẹ suốt đời ..." nàng ôm lấy đầu con, dấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, nàng muốn nói gì đó với con nhưng lại thôi . con nàng trở mỉnh, nó quay lại nhìn mẹ, thấy hai hàng lệ dải còn đọng trên đôi má nhăn nheo, nhợt nhạt của mẹ " sao mẹ lại khóc ?" Nó hỏi mẹ giọng ngạt ngào
" mẹ cũng không biết nữa !!" Nàng trả lời con nhưng đang cố kìm nén chính cảm xúc của mình
" thôi vảo rửa tay, rửa mặt đi rồi hai mẹ con mình ăn cơm " nàng cố phá tan bầu không khí nặng trĩu đang bao trùm

Dẫu biết thời gian sẽ chữa lành những vết thương dai đẳng mãi không thôi, nhưng thời gian cũng đã kéo theo tuổi thanh xuân của nàng. Đã bao lần nàng đã chấp nhận hy sinh cái hạnh phúc cá nhân của một người phụ nữ tuổi còn xuân để tất cả dành cho đứa con gái thương yêu duy nhất của nàng, đứa con đã mang theo đôi mắt cũa chồng , như một ký vật cuối cùng nàng còn giữ được
Thôi thế là quá đủ đối với nàng, một kỷ vật cuối cùng cho một cuộc tình-đôi mắt thật đẹp của người chồng đã mãi mãi ra đi nhưng đã lưu lại như một kỷ vật cho một tình yêu trong chính đôi mắt của con gái nàng...

                    March 22th, 2017
                   ASHWOOD DRIVE TROY
                   Paul Hunter

Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017

Bệnh nhân bất đắc dĩ

Bệnh nhận bất đắt dĩ

Tờ mờ sáng, lão đã thức dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong. Làm một vài động tác thể dục cho giãn gân cốt. Dạo này, lão cũng không còn phái dậy  sớm vì đã nghỉ hưu. Thế mới biết thời gian trống vắng quá đối với những người đã nghỉ hưu như lão,  Điều đó khiến không ít người có thể chịu nổi , thế là lại phải tìm cách nọ cách kia để xin làm lại ở cơ quan cũ hay tìm đến làm việc bán thời gian ở các phòng khám hay bệnh viện tư mới hay đã từng hợp tác trong lúc còn đương thời...

Gần đến cổng bệnh viện , từ xa đã thấy người ngợm đông như lũ kiến đang bu kín lấy chân cái ly cà phê uống dở, bãi gửi xe đông kịt từ bên trong phạm vi hàng rào bệnh viện ra đến tận bên ngoài. Để tìm được một chỗ gửi xe lão cũng đã phải mất đến 15 phút

Khu khám sức khỏe dành cho người đi nước ngoài được bố trí tạm bợ ở một góc sân sau bệnh viện- có lẽ không có gì quan trọng (?!) Sau khi àm xong vài thủ tục đầu tiên, thì đến phần cân đo, đong đếm ( đo cân nặng, chiều cao, huyết áp v.v..) Mọi người ngổi xếp hàng mặt mũi căng thẳng chờ gọi đến lượt khám , trong lúc đo huyết áp cho lão , cô y tá là toáng lên: " trời ơi ! Huyết áp ông sao cao thế ?" Lão hỏi :" bao nhiêu vậy cô?" Có lẽ sợ đo sai, nên cô đo lại một lần nữa , hai đôi lông mày chau lại ... tiếng xì hơi phát ra từ chiếc máy đo huyết áp, như tiếng giảm áp từ quả bóng đang căng trong người lão 
        -" 21/10 đó ộng, cao lắm đó" cô nói giọng nghiêm trọng, ông ngồi đây, tôi sẽ mời bác sỹ xuống khám cho ông... uống viên thuốc hạ huyết áp cô đưa xong, lão ngồi đợi như một đứa bé ngoan ngoãn... 45 phút đã trôi qua mà cũng chẳng thấy gì,  phòng cân đo đã vắng hẳn.
Lão nói lớn : " cô ơi, tôi ngồi đây đến bao giờ ? Tôi đói lắm rồi ! " nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ..
" ừ thì ra ngoải mà ăn gì đó đi" tiếng cô y tá nói vọng ra...

Sau khi đi ăn đỡ tô phở ở căn- tin bệnh viện trở về, cũng phải đợi thêm đến hơn 30 phút nữa, mới thấy một chị bác sĩ xuống gặp. Chį mời lão vào trong phòng khám hỏi đôi điều về bệnh sử bệnh tật của lão, chį cũng tỏ ra vui vẻ hơn khi biết lão cùng khoá với ộng anh họ của chį, cũng đã về hưu nhưng  còn tiếp tục dạy ở một trường Y dân lập, chị cho đưa cho lão một phiếu hẹn đến khám chuyên khoa tim vào sáng hôm sau. Lão xin được khám dịch vụ cho nhanh nhưng chị bảo chỗ này công khám cũng đã đến 400,000 rồi , không cần tốn thêm

Khu khám tim mạch thật đáng sợ !! Bệnh nhân lẫn người nhà đông kín, chen chúc nhau ở khu nộp hồ sơ lấy số thứ tự, tiếng nói chuyện , la hét, chửi rủa nhau xen lấn tiếng loa kêu tên và số thứ tự hoà thành một thứ tạp âm đến choáng cả người... sau hơn 30 phút lão mới thoát ra khỏi cửa ải đầu tiên này... cầm tờ số thứ tự, lão dáo giác lên tầng một, tìm đến phòng khám chuyên khoa tim, hai bên lối đi kê một vài hàng ghế nhựa cũ kỹ , xiêu vẹo đã chật kín, người nằm kẻ ngồi dáng vẻ phờ phạc mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt nhợt nhạt , phù thũng. Mùi hơi người quện đặc lại trong bầu không khí nóng bức, khiến cho đủ mọi loại phương tiện đua nhau mở hết công suất ra mà quạt, nhưng cái mùi hôi hám ngột ngạt ấy cũng chỉ lẩn quẫn bay tử nơi này sang nơi kia chứ không hề giảm đi chút nào...
Đứng trước cửa phòng khám tim,  không gian chi độ chưa đến 20 thước Vuông ,nhìn vào bên trong lão thấy bốn năm người, kẻ đứng người ngồi trên một chiếc băng-ca trải một tấm nệm mỏng có bọc tấm cao su màu nâu sậm. Phía sau khung cửa sổ là một chiếc bàn gỗ bên trên phủ tậm drap trắng đã cáu bần, lão do dự một lúc không thấy ai gọi số thứ tự, nên cũng đón dén đứng nép người vào đám người kia
Một lúc sau,  một cô y tá bước vào phòng, cô vừa dọn dẹp sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn, miệng vửa vui vẻ trò chuyện với ai đó trong cái điện thoại cầm tay, mắt không thèm ngó lên lũ bệnh nhân tội nghiệp đang đứng lóng ngóng chờ đợi

Tay bác sỹ trẻ dảng gầy gò, dong dỏng cao, mặc chiếc áo blouse trắng nhăn nhúm, chiếc cổ áo còn gấp một nửa trong áo.  Anh chàng cố ra vẻ nghiêm trọng, khám đâu đó được một hai người thì đến phiên lão
" ông bao nhiêu tuổi rồi mà sao huyết áp cao vậy? " lão đáp , lúc nãy trược khi khám cô y tá đã đo chì có 14/6 mà!!
" tôi không biết bây giờ là 21/10 đó" hắn nói giọng gắt gỏng khó chịu, :" 
" làm nghề gì?"
" bác sỹ"
" vậy sao?"
" bây giờ tôi cho ông cái toa, rồi tuần sau tái khám" hắn nói mà không thèm nhìn lên mặt lão
"  Thời gian không cho phép tôi đi lại nhiều " " khám sức khỏe để đi định cư, chứ đâu phải để chữa bệnh" ông đừng có làm khó dễ tôi, tôi biết rõ quy định khám sức khỏe để đi định cư nước ngoài" lão bực mình nói lớn giọng vì biết cách này tuyệt nhiên sẽ rất hiệu quả đối với những kẻ hay bắt nạt ở chốn công cộng
" thôi vậy cái giấy chỉ định khám tim đâu?" Hắn ta hỏi lão như đánh đố
" tôi đâu có biết" khi đến lấy số thứ tự, tôi nộp giấy chỉ định khám vào rồi nhân viên ở đây đưa tôi có thế thôi" lão đáp lại mà lòng không khỏi hồi hộp chờ đợi, không biết còn chuyện gì không nữa

Thấy tình thế có vẻ khó khăn , lão chợt nhớ ra, rồi đổi chiến thuật " bác sỹ cỏ đanh thiếp phòng khám tư không? Cho tổi, để tôi đến đấy khám cho tiện, chứ đến khám ở đây theo kiểu này chắc tôi chết sớm quá"
 Tay bác sỹ vui vẻ ra mặt, một tay thò vào chiếc áo blouse móc ra cái name card đưa cho lão, rồi nói giọng giả lả " thôi mà đến chơi thăm nhau là quý rồi"
Lão biết ý hắn ta muốn gì... 

Phải mất đến ba ngảy, bị hành hạ lên xuống qua các cửa ải khác, hõm nay lão mới có Cái cảm giác như vừa trút được một gánh nặng ghê gớm, lão cũng chẳng thề ngờ lại có cái ngày một bác sỹ như lão lại trở thành gã bệnh nhân bất đắc dĩ , chịu sự đầy đoạ qua cái chuỗi phòng khám và chần đoán hết sức gian nan và cực nhọc đến vậy .. vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện , lão tự hỏi không biết thật sự đã có bao nhiêu bệnh nhân bị bệnh tim mạch và huyết áp đá được chữa khỏi tại khu phòng khám chuyên khoa này. Những khuôn mặt nhợt nhạt, bủng beo của các bệnh nhân ở đây còn ám ảnh lão trong giấc ngủ đến mấy ngày... mới hết.
Cú này Tổng cộng lão mất đến hơn 8 triệu để đổi lấy cái hồ sơ KSK, ấy vậy mà còn may, không bị túm lại để vòi Vĩnh thêm như nhiều người đã bảo lão, cỏ lẽ vì lão đã từng là BS chăng ?!

Thật kinh khủng và không ngờ !! Lão nghĩ đến đấy mà lòng cứ buồn rười rượi...

                    March 18th, 2017
                    ASHWOOD DRIVE TROY
                    NVH

Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2017

Kỷ niệm không quên

kỷ niệm khộng quên

Một sáng tháng tư, bầu trời Saigon hôm ấy xám xịt, mây đen vần vũ. Tôi mặc chiếc áo mưa cũ, bằng nhựa cứng, đã có đôi chỗ sờn rách. Lòng đầy ngán ngẩm, lại phải đạp xe đến Chẩn Y Viện Q 05 để chích thuốc. Cứ nghĩ đến bộ mặt của đám nhân viên ở đây là tôi đã nuốn bỏ cuộc, nhưng lại nghĩ đến những lời dặn dò của mẹ nên lại phải tiếp tục
Cơn mua đầu mùa thật lớn và kéo đến khá bất ngờ, khiến đường phố thưa thớt nhiều . Mọi người đứng trú mưa dọc theo hàng hiên hai bên đường. Tiếng sấm chớp như những cú giáng lòng trời lở đất từ đôi búa thần của lão Thiên Lôi , khiến cho lũ trẻ như tôi lúc ấy không khỏi điếng hồn

Đến cổng Y Viện, tôi cởi chiếc áo mưa cũ ra, nước mưa gần như ướt hết cả người. Tôi khẽ rùng mình, không biết có phải do cái lạnh từ cơn mưa chưa dứt hay cái sợ sắp phải đối điện ... ngồi chờ mà tâm trạng rổi bời, tiếng ồn ào , khóc lóc ỉ ôi càng làm cho không khí thêm ngột ngạt, mùi kháng sinh, alcol ...quyện lẫn hơi người tạo nên cái mùi đặc trưng khó tả , khi phải đến bệnh viện...

Cô y tá mở cánh cửa bằng gỗ sơn trắng chắn ngang lối ra vào, đã ngã màu với dấu ấn của năm tháng, cô gọi tên tôi, tôi đứng dậy và cái cảm giác sợ hãi lại bật dậy như một luồng điện chạy dọc theo xương sống rồi tỏa ra khắp người
-" đã ăn sáng chưa đấy ?" Cô hỏi tôi , giọng lạnh lùng
" dạ chưa.." tôi ấp úng, lí nhí trong miệng
" thế thì sau khi chích xong lúc về , phải kiếm cái gì mà ằn đấy !!" Cô gằn giọng , tỏ vẻ bực mình, " mà làm sao ngày nào cũng phải chích thế ?"
" con đâu có biết ?" Tôi trả lời mà cũng không biết tại sao
Cô bảo tôi nằm xuống cái băng-ca rồi kéo một bên quần tôi xuống, tay lăm lăm cái ống tiêm bằng thủy tinh, trong chứa một thứ dịch trắng đến quá nửa, không để tôi kịp phản ứng, cô đã phóng mũi kim vào mông tôi. Cảm giác như có một thứ gì đó đang xé nát những thớ thịt của tôi ra, tôi bậm môi thật chặt, cố không thốt ra tiếng kêu... một luổng điện tê dại đã thấm vào cơ thể...tôi ngồi dậy, lảo đảo bước xuống... ra đến đường, tôi thấy mắt mình hoa lên, đôi môi tê cứng , như có muôn vàn mũi kim châm chích liên hồi.. tôi đã từng trải nghiệm cái cảm giác ghê rợn này nhiều lần như thế trong năm...

Cảm giác mệt mỏi phải chờ đợi, bất lực trước những câu hỏi không biết đường trả lời ... tôi đã thề sẽ phải trở thành bác sỹ, chỉ đơn giản là biết cách tự chữa cho mỉnh vả người thân mà không phải qụy lụy trước những vẻ khó chịu và gắt gỏng của đám nhân viên trong bệnh viện
Sự quyểt tâm của tôi rồi cũng thành hiện thực. Ngày tôi bước vảo trường Y không những chỉ là niềm vui khôn xiết đối với tôi mà còn là niềm vui và hãnh diện của mẹ và những người thân của tôi, đặc biệt lả cậu tôi... tôi còn nhớ ộng luôn lấy tôi như một tấm gương sáng để dạy dỗ những đứa em con cô con cậu của tôi mà ngày đó chúng tôi còn thân như anh em ruột

Sau này nhớ lại mới thấy đây đúng là một bước ngoặt lớn trong đời , từ đây tôi đã bước vào một thế giới mới, một thế giới với những niềm tự hào, những giây phút thật hạnh phúc khi đã trả lại sự sống cho những bệnh nhân tưởng chừng như đã rơi vào vòng tay của tử thần... những tỵ hiềm, gang ghét hãm hại cũa đồng nghiệp, những cay đắng , nghiệt ngã khi phải tránh xa những nước cản trong một thế cờ khộng lối thoát ... nhưng rồi tất cả cũng chỉ còn là hư vô...

                        March 17th, 2017
                       ASHWOOD DRIVE TROY
                       NVH

Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2017

Catherine ( phần II : ngã rẽ định mệnh)

Catherine
Phần II: ngã rẽ định mệnh

Thị trấn  ven rừng nên trời  mau tối hơn, Esther đóng cánh cửa bằng gỗ rồi cẩn thận gài một thanh gỗ ngang để chốt lại. Hôm nay cũng khộng lắm khách như mọi khi vì dân chúng đã kéo nhau đi dự hội hoá trang hàng năm được tổ chức trên thành phố. Esther Xem qua lại sổ sách, rồi tắt đèn đi ngủ. Những ngày cuối đông tuyết khộng còn rơi nhưng cái lạnh vẫn như cắt, nàng kéo chiếc chăn bông đắp kín lên đến tận cổ, mà cái lạnh cứ cố len lõi bám lấy nàng
Cái cửa hàng tạp hoá của nàng tuy không lớn nhưng cũng cung cấp khá đủ cho cư dân trong vùng , từ cái dao cạo râu cho đến cái rìu cái búa và cả biết bao thứ lằng nhằng dành cho các bà các cô dành cho việc bếp núc

Esther không quá đẹp , nhưng với khuôn mặt dễ thương và nụ cười luôn nở trên môi nên cũng làm không biết bao con tim của các gã trai trẻ phải điên đảo si tình. Richard cũng không thoát khỏi cái lưới tình của nàng. Ấy vậy nhưng khộng phải ai nàng cũng dễ dãi trao tình, nàng cũng có những tiêu chuần chọn lựa riêng của mình và cuối cùng thì đường như chỉ có Richard là đáp ứng tương đối các tiêu chuẩn đó, thế là vào một ngày đẹp trời, mùa xuân hoa nở, thời tiết thích hợp cho lời tỏ tình đầu xuân, Richard đã qùy xuống trước mặt nàng tỏ lời cầu hôn với chiếc nhẫn cưới bằng vàng khắc hình trái tim và mặt trong là cái tên Esther yêu dấu, nàng đã chấp nhận lời cầu hôn và lễ cưới của hai người đã dược tổ chức không lâu sau đó, tuy đơn giản nhưng rất vui với sự tham dự của bạn bè đôi bên

Cuộc sống hôn nhân của nàng với anh chàng thợ săn Richard đã đem đến một niềm vui khôn tả là cái tin Esther đã có thai. Richard như yêu nàng hơn, vì càng đến những ngày sinh nàng có vẻ nặng nề hơn. Cuối cùng vào một đêm Esther có dấu hiệu chuyển bụng, Richard đã đánh xe ngựa đưa nàng lên bệnh viện để sanh. Cơn chuyền bụng kéo dài hơn một ngày, và việc sinh nở của nàng cũng hết sức vất vả và khó khăn vì nàng đã sinh ngược. Một bé gái đã ra dời trong niềm vui và hạnh phúc của Richard nhưng lại đem đến điều bất hạnh cho Esther nàng đã bị băng huyết và kiệt sức sau sanh và cuối cùng đã Vĩnh viễn ra đi ... niềm vui của Richard chưa được bao lâu đã bị xoá tan bởi sự ra đi của nàng

Trời tối như mực, Esther bį xô đẩy đi thật nhanh , đầu óc trống rỗng không thể xác định được không gian và thời gian, gió thổi vù vù bên tai, nhưng nàng vẫn không thấy lạnh .. cứ như thế không biết kéo dài đến bao lâu, cuối cùng Esther cảm thấy như mình đang đứng trên một bờ vực lởm chởm đá ngay dưới chân, từ từ một thứ ánh sáng mờ ảo dần dần hiện ra, đủ mọi màu sắc hoà trộn nhảy múa đến độ Esther khộng thể trông rõ vật gì . Đột nhiên một giọng nói phát ra ồm ồm không rõ lời nàng không hiểu âm thanh đó phát ra từ đâu và họ muốn gì ở nàng, rồi có ai đó đẩy từ sau lưng khiến nàng lao đầu xuống vực sâu, bóng tối sâu thẩm lại bao trùm lấy nàng một lần nữa

Sau khi Richard làm xong các thủ tục cuối cùng đề đưa Esther về , chiếc hòm nằm đơn độc giữa nhà , không khí buồn và lạnh lẽo khiến Richard không cầm được nước mắt, chàng mở nắp quan tải hôn lên đôi môi lạnh giá của nàng lần cuối và không quên cột sợi dây chuông nhỏ bằng đồng vào ngón chân cái của Esther , như để hy vọng mong mạnh một phép màu sẽ xảy ra. Đám tang của nàng được tổ chức đơn giản,  khi cỗ quan tài đăt trườc huyệt và vị mục sư đang làm lễ thì bỗng nhiên mọi người có mật nghe thấy chiếc chuông trên nắp quan tài lay động, Richard vội vàng cho mở nắp quan tài rồi đưa ngay nàng vào bệnh viện. Sau những giây phút kiểm tra đầy hôi hộp và căng thẳng của các nhân viên y tế, Esther đã được xác nhận hãy còn sống. Sau ba ngày nằm viện Esther được xuất viện, không có niềm vui và hạnh phúc nào lớn hơn với Richard nữa. Cuộc sổng gia đình đã dần dần ổn định và hai vợ chồng đã đât tên cho con là Catherine . Tuy sức khỏe Esther đã trở lại bình thường nhưng nàng không có sữa để cho con bú, tính tình của nàng cũng thay đổi khác hơn trước nhiểu, nàng trở nên ít nói và hở hững với việc quan hệ với Richard , nàng ăn uống ít hơn trước và đêm đêm nàng đều ra khỏi nhà đến gần tờ mờ sáng mới trơ lại nhà

Một đêm nọ, Richard không hiểu vì sao đêm nào nàng cũng đi như thế nên đã lén đi theo đằng sau, khi đến một vùng đất ùm tùm thì thấy nàng ngồi xuống cầu khấn
Richard về nhà trước chờ Esther quay về gạn hỏi nàng cho một lời giải thích, Esther đã nhoét miệng cười rồi nói :
" thật ra em đã biết anh đang muốn đi theo em để rình có phải em đang ngoại tình chứ gì? "
Anh thấy đó, em chỉ có thể sống với anh khi em...thôi anh không nên biết thì tốt hơn"
Richard thấy Esther có những biều hiện khá kỳ lạ, ban ngày thì đa thịt nảng bình thường nhưng cứ đêm đến lại lạnh như băng, điều đó khiến quan hệ của hai người càng mất cảm hứng vả lạnh nhạt dần... khi Catherine lên bốn thì hai vợ chồng quyết định ly hôn vì cuộc sống tẻ nhạt không thể Hàn gắn nhưng có điều là cả hai đều không muốn nuôi Catherine

Sau khi ly hôn Esther bỏ đi thật xa không còn ai biết đến nàng, Richard đã tái hôn sau một năm. Còn Catherine phải sống trong viện mồ côi cho đến năm 16 tuổi mới được dì Cindy đón về nuồi
Catherine
Phần II: ngã rẽ định mệnh

Thị trấn  ven rừng nên trời  mau tối hơn, Esther đóng cánh cửa bằng gỗ rồi cẩn thận gài một thanh gỗ ngang để chốt lại. Hôm nay cũng khộng lắm khách như mọi khi vì dân chúng đã kéo nhau đi dự hội hoá trang hàng năm được tổ chức trên thành phố. Esther Xem qua lại sổ sách, rồi tắt đèn đi ngủ. Những ngày cuối đông tuyết khộng còn rơi nhưng cái lạnh vẫn như cắt, nàng kéo chiếc chăn bông đắp kín lên đến tận cổ, mà cái lạnh cứ cố len lõi bám lấy nàng
Cái cửa hàng tạp hoá của nàng tuy không lớn nhưng cũng cung cấp khá đủ cho cư dân trong vùng , từ cái dao cạo râu cho đến cái rìu cái búa và cả biết bao thứ lằng nhằng dành cho các bà các cô dành cho việc bếp núc

Esther không quá đẹp , nhưng với khuôn mặt dễ thương và nụ cười luôn nở trên môi nên cũng làm không biết bao con tim của các gã trai trẻ phải điên đảo si tình. Richard cũng không thoát khỏi cái lưới tình của nàng. Ấy vậy nhưng khộng phải ai nàng cũng dễ dãi trao tình, nàng cũng có những tiêu chuần chọn lựa riêng của mình và cuối cùng thì đường như chỉ có Richard là đáp ứng tương đối các tiêu chuẩn đó, thế là vào một ngày đẹp trời, mùa xuân hoa nở, thời tiết thích hợp cho lời tỏ tình đầu xuân, Richard đã qùy xuống trước mặt nàng tỏ lời cầu hôn với chiếc nhẫn cưới bằng vàng khắc hình trái tim và mặt trong là cái tên Esther yêu dấu, nàng đã chấp nhận lời cầu hôn và lễ cưới của hai người đã dược tổ chức không lâu sau đó, tuy đơn giản nhưng rất vui với sự tham dự của bạn bè đôi bên

Cuộc sống hôn nhân của nàng với anh chàng thợ săn Richard đã đem đến một niềm vui khôn tả là cái tin Esther đã có thai. Richard như yêu nàng hơn, vì càng đến những ngày sinh nàng có vẻ nặng nề hơn. Cuối cùng vào một đêm Esther có dấu hiệu chuyển bụng, Richard đã đánh xe ngựa đưa nàng lên bệnh viện để sanh. Cơn chuyền bụng kéo dài hơn một ngày, và việc sinh nở của nàng cũng hết sức vất vả và khó khăn vì nàng đã sinh ngược. Một bé gái đã ra dời trong niềm vui và hạnh phúc của Richard nhưng lại đem đến điều bất hạnh cho Esther nàng đã bị băng huyết và kiệt sức sau sanh và cuối cùng đã Vĩnh viễn ra đi ... niềm vui của Richard chưa được bao lâu đã bị xoá tan bởi sự ra đi của nàng

Trời tối như mực, Esther bį xô đẩy đi thật nhanh , đầu óc trống rỗng không thể xác định được không gian và thời gian, gió thổi vù vù bên tai, nhưng nàng vẫn không thấy lạnh .. cứ như thế không biết kéo dài đến bao lâu, cuối cùng Esther cảm thấy như mình đang đứng trên một bờ vực lởm chởm đá ngay dưới chân, từ từ một thứ ánh sáng mờ ảo dần dần hiện ra, đủ mọi màu sắc hoà trộn nhảy múa đến độ Esther khộng thể trông rõ vật gì . Đột nhiên một giọng nói phát ra ồm ồm không rõ lời nàng không hiểu âm thanh đó phát ra từ đâu và họ muốn gì ở nàng, rồi có ai đó đẩy từ sau lưng khiến nàng lao đầu xuống vực sâu, bóng tối sâu thẩm lại bao trùm lấy nàng một lần nữa

Sau khi Richard làm xong các thủ tục cuối cùng đề đưa Esther về , chiếc hòm nằm đơn độc giữa nhà , không khí buồn và lạnh lẽo khiến Richard không cầm được nước mắt, chàng mở nắp quan tải hôn lên đôi môi lạnh giá của nàng lần cuối và không quên cột sợi dây chuông nhỏ bằng đồng vào ngón chân cái của Esther , như để hy vọng mong mạnh một phép màu sẽ xảy ra. Đám tang của nàng được tổ chức đơn giản,  khi cỗ quan tài đăt trườc huyệt và vị mục sư đang làm lễ thì bỗng nhiên mọi người có mật nghe thấy chiếc chuông trên nắp quan tài lay động, Richard vội vàng cho mở nắp quan tài rồi đưa ngay nàng vào bệnh viện. Sau những giây phút kiểm tra đầy hôi hộp và căng thẳng của các nhân viên y tế, Esther đã được xác nhận hãy còn sống. Sau ba ngày nằm viện Esther được xuất viện, không có niềm vui và hạnh phúc nào lớn hơn với Richard nữa. Cuộc sổng gia đình đã dần dần ổn định và hai vợ chồng đã đât tên cho con là Catherine . Tuy sức khỏe Esther đã trở lại bình thường nhưng nàng không có sữa để cho con bú, tính tình của nàng cũng thay đổi khác hơn trước nhiểu, nàng trở nên ít nói và hở hững với việc quan hệ với Richard , nàng ăn uống ít hơn trước và đêm đêm nàng đều ra khỏi nhà đến gần tờ mờ sáng mới trơ lại nhà

Một đêm nọ, Richard không hiểu vì sao đêm nào nàng cũng đi như thế nên đã lén đi theo đằng sau, khi đến một vùng đất ùm tùm thì thấy nàng ngồi xuống cầu khấn
Richard về nhà trước chờ Esther quay về gạn hỏi nàng cho một lời giải thích, Esther đã nhoét miệng cười rồi nói :
" thật ra em đã biết anh đang muốn đi theo em để rình có phải em đang ngoại tình chứ gì? "
Anh thấy đó, em chỉ có thể sống với anh khi em...thôi anh không nên biết thì tốt hơn"
Richard thấy Esther có những biều hiện khá kỳ lạ, ban ngày thì đa thịt nảng bình thường nhưng cứ đêm đến lại lạnh như băng, điều đó khiến quan hệ của hai người càng mất cảm hứng vả lạnh nhạt dần... khi Catherine lên bốn thì hai vợ chồng quyết định ly hôn vì cuộc sống tẻ nhạt không thể Hàn gắn nhưng có điều là cả hai đều không muốn nuôi Catherine

Sau khi ly hôn Esther bỏ đi thật xa không còn ai biết đến nàng, Richard đã tái hôn sau một năm. Còn Catherine phải sống trong viện mồ côi cho đến năm 16 tuổi mới được dì Cindy đón về nuồi

                      March 3th, 2017
                     ASHWOOD DRIVE TROY
                     NV
                      March 3th, 2017
                     ASHWOOD DRIVE TROY
                     NVH

Thứ Sáu, 3 tháng 3, 2017

Catherine (phần I: Nhà trọ)

Catherine
Phần I : nhà trọ

Chiều sắp hết, nhưng những tia nắng vàng úa lung linh nhảy múa, như vẫn còn lưu luyến chưa muốn tàn phai... xa xa , ánh hồng mờ dần dưới chân trời , nhường cho bóng đêm ập đến....
Catherine vén váy lên một chút trước khi bước xuống cỗ xe song mã, nảng khẽ mỉm cười vả vẫy vẫy bàn tay mang đôi găng trắng muốt, chảo người phu xe . Tiết tháng ba ở vùng này vẫn còn rất lạnh, hai bên đường và trên nóc các nhà ở thị trấn vẫn còn đọng những tảng tuyết trắng xoá...Catherine đẩy cửa, bước vào một khách điếm nhỏ đề trú tạm qua đêm nay, vì nàng biết lúc này khó mà tìm được nơi nàng muốn đến. Ở quầy tiếp tân, lão quản lý , đầu hói , đa mặt nhăn nheo xám xịt và đen đúa như miếng giẻ cũ bẩn, kéo nhẹ cặp kính trắng xuống , nhướng cặp mắt tò mò về phía Catherine.
    " xin chào, tôi có thể giúp gì cho qủy cô " lão vừa nỏi, vừa nhoẻn miệng cười, những chiếc răng thưa thớt , vàng úa. Chiếc miệng méo mó , xệ chảy xuống một bên khiến cho mặt lão trông hết sức dị thường
    " tôi có thể ở lại một đêm không?" Nàng hỏi, trong lúc kéo chiếc Vali bằng da lại sát dưới chân mình
    " chúng tôi chỉ còn một phòng duy nhất, nhưng..." lão ngập ngửng giường như muốn dấu điếm điều gì đó
    " không sao, có phòng cho tội là ổn rồi" nàng đáp lại , mà không quan tâm đến những gì sau chữ " nhưng" của lão. Catherine nhận chiếc chìa khoá bằng sắt xỉn đen, phía chuôi có gắn chiếc thẻ nhựa ghi số 13, từ bàn tay gầy guộc, khô cứng như những nhánh cây khô...Nàng cúi xuống nhấc chiếc Vali đa lên, rổi bước lên chiếc cầu thang bằng gỗ, tiếng ọp ẹp khẽ
 kêu lên theo nhịp bước của nàng. Nàng tra chiếc khoá bằng sắt vào ổ khoá, vặn qua vặn lại mấy lần nhưng vẫn chưa  mở được, bực mình , định bụng lại phải xuống bảo lão quản lý lên giúp, thì đột nhiên cánh cửa bật mở, một luồng khí lạnh buốt thoát ra . Khẽ đẩy cánh cửa bằng gỗ ra, để mang chiếc Vali vào , vừa bước vào thì cánh cửa đã đóng sập lại. Nàng đặt chiếc Vali vào góc phòng rồi nhìn quanh căn phòng. Chiếc giường trải tấm drap màu xanh nhạt, cặp gối có in hình đồi chim ưng màu vàng đen. Nàng tự hỏi " không hiểu cái lão chủ quản lý cái khách điếm này thuộc type người nào ? Mà lại bảy biện theo cái kiểu mà theo nàng là chằng có chút nghệ thuật nào ?!
Catherine đẩy cửa phòng tắm, mùi ẩm mốc lâu ngày bốc ra, khiến nàng phải hắt hơi đến mấy cái liền
 "rửa qua cái mặt một cái đã, " Nàng vừa nói vừa cởi váy ra rồi mặc chiếc quần short bằng lụa trắng, ngực để trần. Thật thoải mái, nàng ngã người nằm vật ra trên giường, hai mắt nhắm lại để tìm chút cảm giác thư giãn, do cả một ngày rong ruỗi mệt nhoải khiến đôi mắt nàng nặng trĩu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Catherine ngồi xuống một băng đá trong công viên, còn John thì cứ loay hoay đi đi lại phía trước mặt nàng, mặt đẩy căng thẳng rồi lên tiếng
      " em có chắc là mình phải đi không đấy?"
      "Em đã bảo chuyến đi này em phải đi, không thề lấy lý do gì để hoãn lại nừa!!"
      " nhưng ... nhỡ em đi mà gặp bọn cướp đường thì sao ?"
      " thì chúng muốn cướp gì thì em sẽ cho chúng thế là xong, chứ có gì đầu mà phải lo cơ chứ"
      " nhưng..." cái mặt tròn nũng nĩnh thịt và mỡ của John tỏ vẻ hết sức căng thẳng và đầy lo lắng
      " nhưng.. nhưng cái gì cơ chứ, em biết anh muốn nói đến chuyện gì rồi, anh đừng lo chả có ma nảo thèm đến em đâu .... Catherine vừa nói vừa trêu John , khiến anh chàng càng tức tối nhưng lại chẳng còn biết nói sao nữa... thế là anh chàng cứ đứng mà dậm chân xem chừng như tức tổi lắm...nàng biết John yêu nàng nhiều lần anh chàng cũng muốn tỏ lời yêu đương với nàng nhưng lại thôi, Catherine mỉm cười khi nghĩ đến John " tội nghiệp !! Giá mà...


Cảm giác có ai đó chạm vào ngón chân, khiến Catherine bừng tình , giấc mơ vớ vẩn với cái anh chàng John bị thịt nhanh chóng tan biến chẳng gây chút lưu luyến nào với nàng. Nàng ngôi dậy lấy hai đầu ngón tay day nhẹ vảo thái dương, mắt vẫn nhắm như để định thần lại, nàng nhìn vào chiếc đồng hồ bằng vàng , đã hơn 1 giờ sáng.  Ngoài trời tuyết vẫn rơi, những hạt bông tuyết trắng xoá, chen nhau úp choàng lên mái ngói và hai bên vệ đường, những cành cây trụi lá nửa trên là màu trắng của tuyết, nửa dưới là lớp da sù sì của cây khô đen đúa. Nàng chợt cảm thấy ớn lạnh nên mở Vali lấy chiếc áo khoác mặc vào. Nhìn chiếc đồng hồ bằng vàng lại khiến nàng nhớ đến một kỷ niệm đau buồn của gia đình. Đây là thứ tài sản duy nhất mà nàng đã được viên chưởng lý trao cho nàng khi vụ chia tay cùng cha mẹ nàng đá chính thức được toà công nhận

Catherine vẫn còn nhớ như in cái hôm bố mẹ nàng đưa nhau ra toà để ly dị, vị quan toà có mái tóc bạc phơ , khuôn mặt xương xương, trông cằn cỗi nhưng đội mắt nhân từ, phúc hậu, vẫn không che đấu đước dưới cái gọng kính cũ đã bạc màu thời gian... ông đập cái búa bằng gỗ xuống mặt bản rồi quát lên thật to
   " nếu cả hai anh chị không ai chịu nuôi bé Catherine thì tôi phải đưa cháu vào viện mồ côi đấy !!"
   Lời phán quyết của vị quan toà dường như chẳng thay đối được  gì đến quyết định của bố mẹ nhưng với Catherine lại là một vết thương lở loét mãi không lành..Thế là Catherine phải sống trong viện mồ côi mãi đến năm 16 tuổi mới được dì ruột là bà Cindy nhận về nuôi, từ đấy Catherine có một lối sống khép kín, bản tính cương quyết và có chút ương ngạnh có lẽ nàng đã được hưởng từ mẹ  . Catherine lớn lên trong trại mồ côi từ bé , nên ít nhiều sau này cũng đã tác động đến lối sống của nàng. Bật chiếc đèn ở đầu giường lên, nàng lấy quyển số ghi ghi chép những điều sẽ phải làm vào ngày mai, rồi lăn ra ngủ thiếp đi lúc nào không biết...

Một tiếng động thật to khiến Catherine tỉnh giấc, nàng vẫn nằm yên trên giường, nhưng tim đập thình thịch. Định thần một lát, nàng bước về phía phát ra tiếng động đó, không thấy gì bất thường, linh cảm như có ai đó đang nhìn trộm từ phía sau, bất ngờ nàng quay người lại, chỉ thấy bức ảnh bị đẩy lệch đi, còn đang lay động nhẹ , bức ảnh là chân dung một người đản ông da đen, đôi mắt như đang muốn nói điều gì ...bỗng nhiên có một vật gì đỏ vụt phóng nhanh lên trần, Catherine khộng kịp nhận ra đó là gì... nàng quay lại giường tự trấn an mình , rồi nằm úp mặt xuống gối rồi lại gối đầu lên hai tay hai mắt nhìn lên trần. Chiếc quạt trẩn bằng gỗ bỗng từ từ chuyển đớng nhưng sao nó lại quay ngược chiều thể ? Nàng hít một hơi thật dài cố lấy lại bình tĩnh rồi tự trấn an không được nghĩ ngợi mông lung. Không được để cho thần hồn nát thần tính, cách này đã giúp nàng rất nhiều trong những năm tháng sống cô đơn trong viện mồ côi.  Đột nhiên chiếc radio cũ để ở góc phòng phát ra tiếng rè rè như có ai đỏ đang dò đài, nàng bực mình đứng phắt dậy đến chỗ chiếc radio cù, rút ngay ổ cắm điện ra, chưa kịp hoàng hồn thì chiếc TV lại bật sáng, những hạt đen trắng như xô đẩy , nhảy múa trước mắt nàng.

Catherine không tin là có ma, nhưng tử trước đến giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy những hiện tượng quái dị này, Catherine nhớ lại hồi còn ở trại mồ cội lũ bạn đã từng dọa nàng về những con ma không đầu khi lũ trẻ đi qua khu nghĩa địa, nhưng chẳng bao giờ khiến Catherine sợ hãi cả. Nàng cố trấn an mình, rồi đi về phía cửa chính , vặn chốt cửa, nhưng cái chốt cứ lung lay nhưng vẫn khộng mở ra được. Catherine chạy đến chiếc bàn nhỏ bằng gỗ, kê cạnh chiếc ghế Sofa nhìn chằm chằm vảo chiếc điện thoại kiểu cổ bằng đồng nhưng đã xịn đen, Catherine nhấc ống nghe lên rồi quay số bản tiếp tân nhưng đầu kia chỉ nghe tiếng tít tít liên hồi, nghỉ một lúc nàng lại quay, nhưng vẫn thế , nàng nghĩ đầu kia có lẽ ai đó đã kê kênh máy rồi chăng. Lấy hết sức bình tĩnh, nàng lại chạy ra nhìn qua lỗ cửa, hành lang vắng ngắt không một bóng người,  ánh trăng chiếu lên tường những bóng đen chập chờn như đang muốn đùa giỡn với nỗi sợ của nàng
Bỗng nhiên toàn bộ bàn ghế , chén đĩa đều nhảy múa một cách điên cuồng... bây giờ thì Catherine không còn bình tĩnh được nữa, hai tay nảng đập thật mạnh vào cánh cửa phòng, còn miệng thì kêu toáng lên sợ hãi , cảm giác ớn lạnh chạy đọc theo sống lưng, cho đến khi lịm đi vì kiệt sức

Ánh sáng ban mai  lung linh xuyên qua khe cửa, Catherine nheo mắt rồi nhìn giáo giác xung quanh , hình như nàng đang nằm trong một căn phòng giống như ở bệnh viện. Đang định bấm cái chuông ở đẩu giường thi nàng thấy một vị bác sỹ già bước vào phòng
Catherine đang định lên tiếng hỏi thì vị bác sỹ đã nói
    " gần tờ mờ sáng hôm qua, có một người đàn ông da đen đã đưa cô đến bệnh viện bằng một chiếc xe song mã , rồi bỏ đi ngay, chúng tôi cũng không kịp lấy được Thông tin gì nhiều về người này
" cô thấy thế nào ?"
" cám ơn bác sỹ, tôi đã khỏe , nhưng thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình đêm qua"

                March 1st 2017
               WASHWOOD DRIVE TROY
              NVH

Thứ Năm, 2 tháng 3, 2017

Catherine

Chiều sắp hết, những tia nắng vàng úa lung linh nhảy múa, xa xa chân trời còn rực ánh đỏ hồng và mặt trời nhanh chóng chìm xuống ,  kéo theo sắc màu rực lửa cuối cùng nhường chỗ cho bóng đêm đang dần ập xuống...
Catherine vén váy lên một chút trước khi bước xuống cỗ xe song mã, nảng khẽ mỉm cười vả vẫy vẫy bàn tay mang đôi găng trắng muốt, chảo lão đánh xe ngựa. Trời tiết tháng ba ở vùng này vẫn còn rất lạnh, hai bên đường và trên các nóc nhà ở thị trấn vẫn còn đọng những tảng tuyết trắng xoá...Catherine đẩy cửa, bước vào một khách sạn nhỏ đề trú tạm đêm nay, vì nàng biết lúc này khó mà tìm được cái địa chỉ muốn tìm. Ở quầy tiếp tân, lão quản lý với cái đầu hói bóng láng, kéo nhẹ cặp kính trắng xuống , rồi nhướng cặp mắt tò mò về phía Catherine.
    " xin chào, tôi có thể giúp gì cho qủy cô " lão vừa nỏi, vừa nhoẻn miệng cười
    " tôi có thể ở lại một đêm không?" Nàng hỏi, trong lúc kéo chiếc Vali bằng da lại sát dưới chân mình
    " chúng tôi chỉ còn một phòng duy nhất, nhưng..." lão ngập ngửng giường như muốn dấu điều gì đó
    " không sao, có phòng cho tội là tốt lắm rồi" nàng đáp lại lão quản lý, mà không cần quan tâm đến những gì sau chữ nhưng của lão. Catherine nhận chiếc chìa khoá bằng sắt xỉn đen, phía chuôi có gắn chiếc thẻ bằng nhựa ghi số 13. Nàng cúi xuống nhấc chiếc Vali đa lên, rổi bước lên chiếc cầu thang bằng gỗ, tiếng ọp ẹp khe kêu lên theo nhịp bước của nàng. Nàng tra chiếc khoá bằng sắt vào ổ khoá, vặn qua vặn lại mấy lần nhưng vẫn chưa được, đang bực mình và định bụng lại phải xuống bảo lão quản lý lên giúp, thì đột nhiên lại được . Khẽ đẩy cánh cửa bằng gỗ ra, đủ để mang chiếc Vali vào vừa bước vào phòng thì cánh cửa đã đóng sập lại. Nàng đặt chiếc Vali vào góc phòng rồi đi nhìn quanh căn phòng. Chiếc giường trải tấm drap màu xanh nhạt, cặp gối có in hình đồi chim ưng màu vàng đen. Nàng tự hỏi " không hiểu cái lão chủ hay quản lý cái khách sạn này thuộc type người nào ? Mà lại bảy biện theo lối này
Catherine đẩy cửa phòng tắm, 
 "rửa qua cái mặt một cái đã, " Nàng vừa nói vừa cởi bỏ chiếc váy ra và thay một chiếc quần short bằng lụa trắng, ngực để trần. Thật thoải mái, nàng ngã người trên chiếc giường, hai mắt nhắm lại để tìm chút cảm giác thư giãn, không biết có phải do cả một ngày rong ruỗi mệt nhoải khiến đôi mắt nàng nặng trĩu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Catherine ngồi xuống một băng đá trong công viên, còn John thì cứ loay hoay đi đi lại phía trước mặt nàng, mặt đẩy căng thẳng rồi lên tiếng 
      " em có chắc là mình phải đi không đấy?" 
      "Em đã bảo chuyến đi này em phải đi, không thề lấy lý do gì để hoãn lại nừa!!" 
      " nhưng ... nhỡ em đi mà gặp bọn cướp đường thì sao ?"
      " thì chúng muốn cướp gì thì em sẽ cho chúng thế là xong, chứ có gì đầu mà phải lo cơ chứ"
      " nhưng..." cái mặt tròn nũng nĩnh thịt và mỡ của John tỏ vẻ hết sức căng thẳng và đầy lo lắng
      " nhưng.. nhưng cái gì cơ chứ, em biết anh muốn nói đến chuyện gì rồi, anh đừng lo chả có ma nảo thèm đến em đâu .... Catherine vừa nói vừa trêu John , khiến anh chàng càng tức tối nhưng lại chẳng còn biết nói sao nữa... thế là anh chàng cứ đứng mà dậm chân xem chừng như tức tổi lắm...

Hình như có ai đó chạm vào ngón chân, khiến Catherine bừng tình , giấc mơ vớ vẩn với cái anh chàng John bị thịt nhanh chóng tan biến chẳng gây chút lưu luyến nào với nàng. Nàng ngôi dậy lấy mấy đầu ngón tay day nhẹ vảo hai thái dương, mắt vẫn nhắm như để định thần lại, nàng nhìn vào chiếc đồng hồ bằng vàng , đã hơn 11 giờ . Ngoài trời tuyết vẫn rơi, những hạt bông tuyết trắng xoá, chen nhau úp choàng lên mái ngói và hai bên vệ đường, những cành cây trụi lá nửa trên là màu trắng của tuyết, nửa dưới là lớp da sù sì của cành cây khô đen đúa. Nàng chợt cảm thấy ớn lạnh nên mở Vali lấy chiếc áo khoác mặc vào. Nhìn chiếc đồng hồ bằng vàng lại khiến nàng nhớ đến một kỷ niệm đau buồn của gia đình
Catherine vẫn còn nhớ như in cái hôm bố mẹ nàng đưa nhau ra toà để ly dị, vị quan toà có mái tóc bạc phơ , khuôn mặt xương nhưng rất phúc hậu, ông đập cái búa bằng gỗ xuống mặt bản rồi quát lên thật to 
   " nếu cả hai anh chị không ai chịu nuôi bé Catherine thì tôi đành phải đưa cháu vào viện mồ côi đấy !!"
   Lời phán quyết của vị quan toà dường như chẳng thay đối được  gì đến quyết định của bố mẹ Catherine
Thế là Catherine phải sống trong viện mồ côi mãi đến năm 16 tuổi mới được dì ruột là bà Cindy nhận về nuôi, từ đấy Catherine có một lối sống khép kín, bản tính cương quyết và có chút ương ngạnh có lẽ nàng đã được hưởng từ gene di truyền từ mẹ  . Catherine lớn lên trong trại mồ côi từ bé , nên ít nhiều sau này cũng đã tác động đến lối sống của nàng. Bật chiếc đèn ở đầu giường lên, nàng lấy quyển số ghi ghi chép những điều sẽ phải làm vào ngày mai, rồi lăn ra ngủ thiếp đi lúc nào không biết...

Một tiếng động thật to khiến Catherine tỉnh giấc, nàng vẫn nằm yên trên giường, nhưng tim nàng đã đập thật nhanh. Định thần một lát, nàng bước về phía phát ra tiếng động đó, không thấy gì bất thường, linh cảm như có ai đó đang nhìn trộm từ phía sau, bất ngờ nàng quay người lại, chỉ thấy bức ảnh bị đẩy lệch đi, trong bức ảnh là hình một người đản ông da đen, đôi mắt như đang muốn nói điều gì ...bỗng nhiên có một vật gì đỏ vụt phóng nhanh lên trần, Catherine khộng kịp nhận ra đó là gì... nàng quay lại giường tự trấn an mình , rồi nằm gối đầu lên hai tay mà nghĩ ngợi mông lung. Đột nhiên chiếc radio cũ để ở góc phòng phát ra tiếng rè rè như tiếng ai đỏ đang dò đài, nàng bực mình đứng phắt dậy đến chỗ chiếc radio cù, rút ngay ổn cắm điện ra, chưa kịp hoàng hồn thì chiếc TV lại bật sáng, những hạt đen trắng như xô đẩy nhau và nhảy múa trước mắt nàng. 

Catherine không tin là có ma, nhưng tử trước đến giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy, Catherine nhớ lại hồi còn ở trại mồ cội lũ bạn đã từng dọa nàng về những con ma không đầu khi lũ trẻ đi qua khu nghĩa địa, nhưng chẳng bao giờ khiến Catherine sợ hãi cả. Nàng cố trấn an mình, rồi đi về phía cửa chính , vặn chốt cửa, nhưng cái chốt cứ lung lay nhưng vẫn khộng mở ra được. Catherine vội đến chiếc điện thoại, nhấc ống nghe lên rồi quay số bản tiếp tân nhưng đầu kia chỉ nghe tiếng tít tít liên hồi, nghỉ một lúc nàng lại quay, nhưng đầu kia có lẽ ai đó đã kê kênh máy rồi chăng. Lấy hết sức bình tĩnh, nàng lại chạy ra nhìn qua lỗ cửa, hành lang vắng ngắt không một bóng người,  ánh trăng chiếu lên tường những bóng đen chập chờn như đang muốn đùa giỡn với nỗi sợ của nàng
Bỗng nhiên toàn bộ bàn ghế , chén đĩa đều nhảy múa một cách điên cuồng... bây giờ thì Catherine không còn bình tĩnh được nữa, hai tay nảng đập thật mạnh vào cánh cửa phòng, còn miệng thì kêu toáng lên sợ hãi cho đến khi lịm đi vì kiệt sức

Ánh sáng ban mai của một ngày mới đang lung linh gọi mời, Catherine khẽ nheo mắt rồi nhìn giáo giác xung quanh , hình như nàng đang nằm trong một căn phòng giống như ở bệnh viện. Đang định bấm cái chuông ở đẩu giường thi nàng thấy một vị bác sỹ già bước vào phòng
Catherine đang định lên tiếng hỏi thì vị bác sỹ đã nói 
    " gần tờ mờ sáng hôm qua, có người đã phát hiện ra cô đang nằm trên một ngôi mộ trong nghĩa trang cách đây không xa, họ đã báo cho chúng tôi đến cấp cứu rồi đưa cô về đây"
" cô thấy thế nào ?"
" cám ơn bác sỹ, tôi đã khỏe , nhưng thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra"
Vì chẳng nhớ gì nên Catherine vẫn khăng khăng tin là trên đời này chẳng bao giờ có ma !!!

                March 1st 2017
               WASHWOOD DRIVE TROY
              NVH