Translate

Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017

Bệnh nhân bất đắc dĩ

Bệnh nhận bất đắt dĩ

Tờ mờ sáng, lão đã thức dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong. Làm một vài động tác thể dục cho giãn gân cốt. Dạo này, lão cũng không còn phái dậy  sớm vì đã nghỉ hưu. Thế mới biết thời gian trống vắng quá đối với những người đã nghỉ hưu như lão,  Điều đó khiến không ít người có thể chịu nổi , thế là lại phải tìm cách nọ cách kia để xin làm lại ở cơ quan cũ hay tìm đến làm việc bán thời gian ở các phòng khám hay bệnh viện tư mới hay đã từng hợp tác trong lúc còn đương thời...

Gần đến cổng bệnh viện , từ xa đã thấy người ngợm đông như lũ kiến đang bu kín lấy chân cái ly cà phê uống dở, bãi gửi xe đông kịt từ bên trong phạm vi hàng rào bệnh viện ra đến tận bên ngoài. Để tìm được một chỗ gửi xe lão cũng đã phải mất đến 15 phút

Khu khám sức khỏe dành cho người đi nước ngoài được bố trí tạm bợ ở một góc sân sau bệnh viện- có lẽ không có gì quan trọng (?!) Sau khi àm xong vài thủ tục đầu tiên, thì đến phần cân đo, đong đếm ( đo cân nặng, chiều cao, huyết áp v.v..) Mọi người ngổi xếp hàng mặt mũi căng thẳng chờ gọi đến lượt khám , trong lúc đo huyết áp cho lão , cô y tá là toáng lên: " trời ơi ! Huyết áp ông sao cao thế ?" Lão hỏi :" bao nhiêu vậy cô?" Có lẽ sợ đo sai, nên cô đo lại một lần nữa , hai đôi lông mày chau lại ... tiếng xì hơi phát ra từ chiếc máy đo huyết áp, như tiếng giảm áp từ quả bóng đang căng trong người lão 
        -" 21/10 đó ộng, cao lắm đó" cô nói giọng nghiêm trọng, ông ngồi đây, tôi sẽ mời bác sỹ xuống khám cho ông... uống viên thuốc hạ huyết áp cô đưa xong, lão ngồi đợi như một đứa bé ngoan ngoãn... 45 phút đã trôi qua mà cũng chẳng thấy gì,  phòng cân đo đã vắng hẳn.
Lão nói lớn : " cô ơi, tôi ngồi đây đến bao giờ ? Tôi đói lắm rồi ! " nhìn đồng hồ đã gần 10 giờ..
" ừ thì ra ngoải mà ăn gì đó đi" tiếng cô y tá nói vọng ra...

Sau khi đi ăn đỡ tô phở ở căn- tin bệnh viện trở về, cũng phải đợi thêm đến hơn 30 phút nữa, mới thấy một chị bác sĩ xuống gặp. Chį mời lão vào trong phòng khám hỏi đôi điều về bệnh sử bệnh tật của lão, chį cũng tỏ ra vui vẻ hơn khi biết lão cùng khoá với ộng anh họ của chį, cũng đã về hưu nhưng  còn tiếp tục dạy ở một trường Y dân lập, chị cho đưa cho lão một phiếu hẹn đến khám chuyên khoa tim vào sáng hôm sau. Lão xin được khám dịch vụ cho nhanh nhưng chị bảo chỗ này công khám cũng đã đến 400,000 rồi , không cần tốn thêm

Khu khám tim mạch thật đáng sợ !! Bệnh nhân lẫn người nhà đông kín, chen chúc nhau ở khu nộp hồ sơ lấy số thứ tự, tiếng nói chuyện , la hét, chửi rủa nhau xen lấn tiếng loa kêu tên và số thứ tự hoà thành một thứ tạp âm đến choáng cả người... sau hơn 30 phút lão mới thoát ra khỏi cửa ải đầu tiên này... cầm tờ số thứ tự, lão dáo giác lên tầng một, tìm đến phòng khám chuyên khoa tim, hai bên lối đi kê một vài hàng ghế nhựa cũ kỹ , xiêu vẹo đã chật kín, người nằm kẻ ngồi dáng vẻ phờ phạc mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt nhợt nhạt , phù thũng. Mùi hơi người quện đặc lại trong bầu không khí nóng bức, khiến cho đủ mọi loại phương tiện đua nhau mở hết công suất ra mà quạt, nhưng cái mùi hôi hám ngột ngạt ấy cũng chỉ lẩn quẫn bay tử nơi này sang nơi kia chứ không hề giảm đi chút nào...
Đứng trước cửa phòng khám tim,  không gian chi độ chưa đến 20 thước Vuông ,nhìn vào bên trong lão thấy bốn năm người, kẻ đứng người ngồi trên một chiếc băng-ca trải một tấm nệm mỏng có bọc tấm cao su màu nâu sậm. Phía sau khung cửa sổ là một chiếc bàn gỗ bên trên phủ tậm drap trắng đã cáu bần, lão do dự một lúc không thấy ai gọi số thứ tự, nên cũng đón dén đứng nép người vào đám người kia
Một lúc sau,  một cô y tá bước vào phòng, cô vừa dọn dẹp sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn, miệng vửa vui vẻ trò chuyện với ai đó trong cái điện thoại cầm tay, mắt không thèm ngó lên lũ bệnh nhân tội nghiệp đang đứng lóng ngóng chờ đợi

Tay bác sỹ trẻ dảng gầy gò, dong dỏng cao, mặc chiếc áo blouse trắng nhăn nhúm, chiếc cổ áo còn gấp một nửa trong áo.  Anh chàng cố ra vẻ nghiêm trọng, khám đâu đó được một hai người thì đến phiên lão
" ông bao nhiêu tuổi rồi mà sao huyết áp cao vậy? " lão đáp , lúc nãy trược khi khám cô y tá đã đo chì có 14/6 mà!!
" tôi không biết bây giờ là 21/10 đó" hắn nói giọng gắt gỏng khó chịu, :" 
" làm nghề gì?"
" bác sỹ"
" vậy sao?"
" bây giờ tôi cho ông cái toa, rồi tuần sau tái khám" hắn nói mà không thèm nhìn lên mặt lão
"  Thời gian không cho phép tôi đi lại nhiều " " khám sức khỏe để đi định cư, chứ đâu phải để chữa bệnh" ông đừng có làm khó dễ tôi, tôi biết rõ quy định khám sức khỏe để đi định cư nước ngoài" lão bực mình nói lớn giọng vì biết cách này tuyệt nhiên sẽ rất hiệu quả đối với những kẻ hay bắt nạt ở chốn công cộng
" thôi vậy cái giấy chỉ định khám tim đâu?" Hắn ta hỏi lão như đánh đố
" tôi đâu có biết" khi đến lấy số thứ tự, tôi nộp giấy chỉ định khám vào rồi nhân viên ở đây đưa tôi có thế thôi" lão đáp lại mà lòng không khỏi hồi hộp chờ đợi, không biết còn chuyện gì không nữa

Thấy tình thế có vẻ khó khăn , lão chợt nhớ ra, rồi đổi chiến thuật " bác sỹ cỏ đanh thiếp phòng khám tư không? Cho tổi, để tôi đến đấy khám cho tiện, chứ đến khám ở đây theo kiểu này chắc tôi chết sớm quá"
 Tay bác sỹ vui vẻ ra mặt, một tay thò vào chiếc áo blouse móc ra cái name card đưa cho lão, rồi nói giọng giả lả " thôi mà đến chơi thăm nhau là quý rồi"
Lão biết ý hắn ta muốn gì... 

Phải mất đến ba ngảy, bị hành hạ lên xuống qua các cửa ải khác, hõm nay lão mới có Cái cảm giác như vừa trút được một gánh nặng ghê gớm, lão cũng chẳng thề ngờ lại có cái ngày một bác sỹ như lão lại trở thành gã bệnh nhân bất đắc dĩ , chịu sự đầy đoạ qua cái chuỗi phòng khám và chần đoán hết sức gian nan và cực nhọc đến vậy .. vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện , lão tự hỏi không biết thật sự đã có bao nhiêu bệnh nhân bị bệnh tim mạch và huyết áp đá được chữa khỏi tại khu phòng khám chuyên khoa này. Những khuôn mặt nhợt nhạt, bủng beo của các bệnh nhân ở đây còn ám ảnh lão trong giấc ngủ đến mấy ngày... mới hết.
Cú này Tổng cộng lão mất đến hơn 8 triệu để đổi lấy cái hồ sơ KSK, ấy vậy mà còn may, không bị túm lại để vòi Vĩnh thêm như nhiều người đã bảo lão, cỏ lẽ vì lão đã từng là BS chăng ?!

Thật kinh khủng và không ngờ !! Lão nghĩ đến đấy mà lòng cứ buồn rười rượi...

                    March 18th, 2017
                    ASHWOOD DRIVE TROY
                    NVH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét