Translate

Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

Kỷ vật cuối cùng

KỶ VẬT CUỐI CÙNG

Cơn mưa chiều đổ xuống như thác, màn trời phủ trắng một lớp hơi nước đầy đặc , những hạt mưa to nhỏ đua nhau lao xuống như những con thiêu thân tìm đến chỗ chết , xác chúng chất chồng nhiều đến nỗi không đếm được , mà tạo thành một dòng sông, đang cuồn cuộn tiến về nơi vô định. Con đường trong mưa, xe cộ thưa thớt, mọi người dạt sang bên đường để tránh cơn giận dữ của thiên nhiên.
Phượng đứng nép mình dưới hiên một cửa hàng bán quần áo cũ,  toàn thân gần như ướt hết, nàng cố thu người lại , hai cánh tay hiện rõ mồn một qua làn vải trắng mỏng, đẩu tóc rối bời vì lãnh trọn cơn mưa bất ngờ ập xuống. Đúng ra cũng chẳng có gì gọi là bất ngờ, vì nàng đã thấy bầu trời suốt từ chiều vần vũ những đám mây đen kịt, gió  mỗi lúc mỗi mạnh hơn, lá khô bay bay khắp đường, thỉnh thoảng lại xuất hiện những cơn gió xoáy, khiến mọi thứ như muốn bay lại về trời. Nàng cố gắng chạy hết cỡ nhưng đã không kịp ... những hạt mưa nặng hạt bắt đầu rơi... lốp đốp nhanh dần rồi tan trong tiếng sấm chớp lập loè, lâu lâu lại sáng rực một góc trời. mọi người dừng lại, tấp vào ven đường , còn nàng lại cố chạy về, cứ nhớ đến đôi mắt thơ ngây của đứa con gái bé bỏng đang ở nhà một mình, là nảng có thể làm hết mọi thứ. Chiếc xe gắn máy cũ như con ngựa già đã cố lết đi trong cơn mưa giông cuối mùa, nó khục khặc ho lên vài tiếng rồi tắt thở hẳn... thế là xong !!

Hai bàn tay bé bỏng, nắm lấy chiếc song thưa, đôi mắt xanh, mảu Ngọc Bích long lanh, những giọt nước lăn xuống đôi má bầu bĩnh tự lúc nào. Cái cảm giác ngóng chờ đã thấm vào tâm hồn tuổi thơ của con, ngay từ khi lẫm chẫm biết đi , đến giờ.
Phượng đẩy cửa bước vào, hai mẹ con ôm chẩm lấy nhau, cái cảm giác thân quen hàng ngày nhưng với nàng luôn mới ,  nàng hôn lên đôi mắt con ,  như để cảm nhận hết nỗi nhớ nhung mong chờ... đôi lúc nàng cũng cảm thấy tủi thân, thương con biết bao cho kể
Cái ngày nàng chính thức phải quên đi người chổng thương yêu, nàng cũng không hiểu tại sao?
Chỉ biết những ngày tháng cuối trước khi chia tay, anh hay ngồi một mình đôi mắt xa xăm buồn
Anh chưa bao giờ muốn phá tan một giây phút hạnh phúc nào của hai mẹ con nàng, thế mà !!

Cái cảm giác chết lặng như những giọt nọc độc của một loài rắn đang chảy trong huyết quản anh, anh rùng mình, như cảm nhận được tử thần đang đứng mỉm cười chờ đón. Anh run rẫy, hai tay ôm chặt lấy đầu, anh chưa muốn chết... nhưng mọi thứ đã quá muộn

Tiếng xôn xao của lũ trẻ mồ côi bùng lên như ngọn lửa đang ầm ỉ vụt sáng khi đoàn công tác xã hội của anh đến với cái vùng xa xôi hẻo lánh này, anh thương và tội nghiệp cho cuộc đời những đứa trẻ nảy, chúng có tội tình gì đâu? Anh như thấy trước quãng đời ngắn ngủi của chúng, nên không tiếc công sức cùng các bạn cùng chung chí hướng đem chút niềm vui nhỏ nhoi đến cho chúng. Đôi lúc anh cũng không hiểu vì sao anh lại tìm đến nơi này chọn làm quê hương thứ hai cuả đời mình. Để rồi...Anh không thể quên cái hôm ngổi phải cái kim chích lẫn trong chiếc bao bố để ở góc phòng, hôm ấy sau một ngày mệt mỏi anh định tìm chỗ nghỉ một lúc trước khi ra về nhưng thật không ngờ...cái giây phút định mệnh đó thật nghiệt ngã đối với anh, nhưng anh không muốn vợ con anh phải chịu chung số phận như anh, nên anh đã tìm cách...

Phiên toà kết thúc mà nàng vẫn chưa hết bàng hoảng, nàng thật sự không hiểu tại sao anh lại quyết tâm từ bỏ cuộc sống với mẹ con nàng... sau đấy nàng không còn biết tin tức gì về anh
Cuộc sống đơn chiếc với đứa con gái bé bỏng như thế là quá đủ với nàng, con tim yêu đương nồng cháy mới đây thôi đã chết lịm trong nàng...

Giọng cười vui vẻ giòn tan của con khiến Phượng như tỉnh lại sau cơn sốt, nàng ngồi dậy, kiếm cọng thun cột lại mái tóc đã điểm dấu thời gian. Nhìn qua khe cửa sổ nàng thấy con đang vui vẻ hồn nhiên trò chuyện với lũ bạn cùng lớp. " nhanh thật !! " nàng thầm nghĩ
Đợi cho lũ bạn của con về hết, nàng mới bước ra nhà ngoài, nhìn con một lúc, khiến con bé không khỏi bất ngờ " làm gì mà hôm nay mẹ nhìn con ghê vậy?" Nó vừa hỏi mẹ vừa nhoẻn miệng cười, " có gì đâu! Lâu lâu mẹ lại muốn ngắm nhìn lại con thế thôi !!" Nàng cũng trả lời con ẫm ờ cho xong. Thật ra, lòng nàng đang lo lắng mơ hồ, cái lo lắng cứ xâm chiếm, gậm nhậm tâm hồn nàng từng ngày...có hôm nàng hỏi con: " ngày nào con có bạn trai, phải nói cho mẹ biết đó !!" Nó giẫy nầy lên:" con không muốn lấy chồng đâu, con sè ở với mẹ suốt đời ..." nàng ôm lấy đầu con, dấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, nàng muốn nói gì đó với con nhưng lại thôi . con nàng trở mỉnh, nó quay lại nhìn mẹ, thấy hai hàng lệ dải còn đọng trên đôi má nhăn nheo, nhợt nhạt của mẹ " sao mẹ lại khóc ?" Nó hỏi mẹ giọng ngạt ngào
" mẹ cũng không biết nữa !!" Nàng trả lời con nhưng đang cố kìm nén chính cảm xúc của mình
" thôi vảo rửa tay, rửa mặt đi rồi hai mẹ con mình ăn cơm " nàng cố phá tan bầu không khí nặng trĩu đang bao trùm

Dẫu biết thời gian sẽ chữa lành những vết thương dai đẳng mãi không thôi, nhưng thời gian cũng đã kéo theo tuổi thanh xuân của nàng. Đã bao lần nàng đã chấp nhận hy sinh cái hạnh phúc cá nhân của một người phụ nữ tuổi còn xuân để tất cả dành cho đứa con gái thương yêu duy nhất của nàng, đứa con đã mang theo đôi mắt cũa chồng , như một ký vật cuối cùng nàng còn giữ được
Thôi thế là quá đủ đối với nàng, một kỷ vật cuối cùng cho một cuộc tình-đôi mắt thật đẹp của người chồng đã mãi mãi ra đi nhưng đã lưu lại như một kỷ vật cho một tình yêu trong chính đôi mắt của con gái nàng...

                    March 22th, 2017
                   ASHWOOD DRIVE TROY
                   Paul Hunter

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét