Translate

Thứ Năm, 2 tháng 3, 2017

Catherine

Chiều sắp hết, những tia nắng vàng úa lung linh nhảy múa, xa xa chân trời còn rực ánh đỏ hồng và mặt trời nhanh chóng chìm xuống ,  kéo theo sắc màu rực lửa cuối cùng nhường chỗ cho bóng đêm đang dần ập xuống...
Catherine vén váy lên một chút trước khi bước xuống cỗ xe song mã, nảng khẽ mỉm cười vả vẫy vẫy bàn tay mang đôi găng trắng muốt, chảo lão đánh xe ngựa. Trời tiết tháng ba ở vùng này vẫn còn rất lạnh, hai bên đường và trên các nóc nhà ở thị trấn vẫn còn đọng những tảng tuyết trắng xoá...Catherine đẩy cửa, bước vào một khách sạn nhỏ đề trú tạm đêm nay, vì nàng biết lúc này khó mà tìm được cái địa chỉ muốn tìm. Ở quầy tiếp tân, lão quản lý với cái đầu hói bóng láng, kéo nhẹ cặp kính trắng xuống , rồi nhướng cặp mắt tò mò về phía Catherine.
    " xin chào, tôi có thể giúp gì cho qủy cô " lão vừa nỏi, vừa nhoẻn miệng cười
    " tôi có thể ở lại một đêm không?" Nàng hỏi, trong lúc kéo chiếc Vali bằng da lại sát dưới chân mình
    " chúng tôi chỉ còn một phòng duy nhất, nhưng..." lão ngập ngửng giường như muốn dấu điều gì đó
    " không sao, có phòng cho tội là tốt lắm rồi" nàng đáp lại lão quản lý, mà không cần quan tâm đến những gì sau chữ nhưng của lão. Catherine nhận chiếc chìa khoá bằng sắt xỉn đen, phía chuôi có gắn chiếc thẻ bằng nhựa ghi số 13. Nàng cúi xuống nhấc chiếc Vali đa lên, rổi bước lên chiếc cầu thang bằng gỗ, tiếng ọp ẹp khe kêu lên theo nhịp bước của nàng. Nàng tra chiếc khoá bằng sắt vào ổ khoá, vặn qua vặn lại mấy lần nhưng vẫn chưa được, đang bực mình và định bụng lại phải xuống bảo lão quản lý lên giúp, thì đột nhiên lại được . Khẽ đẩy cánh cửa bằng gỗ ra, đủ để mang chiếc Vali vào vừa bước vào phòng thì cánh cửa đã đóng sập lại. Nàng đặt chiếc Vali vào góc phòng rồi đi nhìn quanh căn phòng. Chiếc giường trải tấm drap màu xanh nhạt, cặp gối có in hình đồi chim ưng màu vàng đen. Nàng tự hỏi " không hiểu cái lão chủ hay quản lý cái khách sạn này thuộc type người nào ? Mà lại bảy biện theo lối này
Catherine đẩy cửa phòng tắm, 
 "rửa qua cái mặt một cái đã, " Nàng vừa nói vừa cởi bỏ chiếc váy ra và thay một chiếc quần short bằng lụa trắng, ngực để trần. Thật thoải mái, nàng ngã người trên chiếc giường, hai mắt nhắm lại để tìm chút cảm giác thư giãn, không biết có phải do cả một ngày rong ruỗi mệt nhoải khiến đôi mắt nàng nặng trĩu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Catherine ngồi xuống một băng đá trong công viên, còn John thì cứ loay hoay đi đi lại phía trước mặt nàng, mặt đẩy căng thẳng rồi lên tiếng 
      " em có chắc là mình phải đi không đấy?" 
      "Em đã bảo chuyến đi này em phải đi, không thề lấy lý do gì để hoãn lại nừa!!" 
      " nhưng ... nhỡ em đi mà gặp bọn cướp đường thì sao ?"
      " thì chúng muốn cướp gì thì em sẽ cho chúng thế là xong, chứ có gì đầu mà phải lo cơ chứ"
      " nhưng..." cái mặt tròn nũng nĩnh thịt và mỡ của John tỏ vẻ hết sức căng thẳng và đầy lo lắng
      " nhưng.. nhưng cái gì cơ chứ, em biết anh muốn nói đến chuyện gì rồi, anh đừng lo chả có ma nảo thèm đến em đâu .... Catherine vừa nói vừa trêu John , khiến anh chàng càng tức tối nhưng lại chẳng còn biết nói sao nữa... thế là anh chàng cứ đứng mà dậm chân xem chừng như tức tổi lắm...

Hình như có ai đó chạm vào ngón chân, khiến Catherine bừng tình , giấc mơ vớ vẩn với cái anh chàng John bị thịt nhanh chóng tan biến chẳng gây chút lưu luyến nào với nàng. Nàng ngôi dậy lấy mấy đầu ngón tay day nhẹ vảo hai thái dương, mắt vẫn nhắm như để định thần lại, nàng nhìn vào chiếc đồng hồ bằng vàng , đã hơn 11 giờ . Ngoài trời tuyết vẫn rơi, những hạt bông tuyết trắng xoá, chen nhau úp choàng lên mái ngói và hai bên vệ đường, những cành cây trụi lá nửa trên là màu trắng của tuyết, nửa dưới là lớp da sù sì của cành cây khô đen đúa. Nàng chợt cảm thấy ớn lạnh nên mở Vali lấy chiếc áo khoác mặc vào. Nhìn chiếc đồng hồ bằng vàng lại khiến nàng nhớ đến một kỷ niệm đau buồn của gia đình
Catherine vẫn còn nhớ như in cái hôm bố mẹ nàng đưa nhau ra toà để ly dị, vị quan toà có mái tóc bạc phơ , khuôn mặt xương nhưng rất phúc hậu, ông đập cái búa bằng gỗ xuống mặt bản rồi quát lên thật to 
   " nếu cả hai anh chị không ai chịu nuôi bé Catherine thì tôi đành phải đưa cháu vào viện mồ côi đấy !!"
   Lời phán quyết của vị quan toà dường như chẳng thay đối được  gì đến quyết định của bố mẹ Catherine
Thế là Catherine phải sống trong viện mồ côi mãi đến năm 16 tuổi mới được dì ruột là bà Cindy nhận về nuôi, từ đấy Catherine có một lối sống khép kín, bản tính cương quyết và có chút ương ngạnh có lẽ nàng đã được hưởng từ gene di truyền từ mẹ  . Catherine lớn lên trong trại mồ côi từ bé , nên ít nhiều sau này cũng đã tác động đến lối sống của nàng. Bật chiếc đèn ở đầu giường lên, nàng lấy quyển số ghi ghi chép những điều sẽ phải làm vào ngày mai, rồi lăn ra ngủ thiếp đi lúc nào không biết...

Một tiếng động thật to khiến Catherine tỉnh giấc, nàng vẫn nằm yên trên giường, nhưng tim nàng đã đập thật nhanh. Định thần một lát, nàng bước về phía phát ra tiếng động đó, không thấy gì bất thường, linh cảm như có ai đó đang nhìn trộm từ phía sau, bất ngờ nàng quay người lại, chỉ thấy bức ảnh bị đẩy lệch đi, trong bức ảnh là hình một người đản ông da đen, đôi mắt như đang muốn nói điều gì ...bỗng nhiên có một vật gì đỏ vụt phóng nhanh lên trần, Catherine khộng kịp nhận ra đó là gì... nàng quay lại giường tự trấn an mình , rồi nằm gối đầu lên hai tay mà nghĩ ngợi mông lung. Đột nhiên chiếc radio cũ để ở góc phòng phát ra tiếng rè rè như tiếng ai đỏ đang dò đài, nàng bực mình đứng phắt dậy đến chỗ chiếc radio cù, rút ngay ổn cắm điện ra, chưa kịp hoàng hồn thì chiếc TV lại bật sáng, những hạt đen trắng như xô đẩy nhau và nhảy múa trước mắt nàng. 

Catherine không tin là có ma, nhưng tử trước đến giờ đây là lần đầu tiên nàng thấy, Catherine nhớ lại hồi còn ở trại mồ cội lũ bạn đã từng dọa nàng về những con ma không đầu khi lũ trẻ đi qua khu nghĩa địa, nhưng chẳng bao giờ khiến Catherine sợ hãi cả. Nàng cố trấn an mình, rồi đi về phía cửa chính , vặn chốt cửa, nhưng cái chốt cứ lung lay nhưng vẫn khộng mở ra được. Catherine vội đến chiếc điện thoại, nhấc ống nghe lên rồi quay số bản tiếp tân nhưng đầu kia chỉ nghe tiếng tít tít liên hồi, nghỉ một lúc nàng lại quay, nhưng đầu kia có lẽ ai đó đã kê kênh máy rồi chăng. Lấy hết sức bình tĩnh, nàng lại chạy ra nhìn qua lỗ cửa, hành lang vắng ngắt không một bóng người,  ánh trăng chiếu lên tường những bóng đen chập chờn như đang muốn đùa giỡn với nỗi sợ của nàng
Bỗng nhiên toàn bộ bàn ghế , chén đĩa đều nhảy múa một cách điên cuồng... bây giờ thì Catherine không còn bình tĩnh được nữa, hai tay nảng đập thật mạnh vào cánh cửa phòng, còn miệng thì kêu toáng lên sợ hãi cho đến khi lịm đi vì kiệt sức

Ánh sáng ban mai của một ngày mới đang lung linh gọi mời, Catherine khẽ nheo mắt rồi nhìn giáo giác xung quanh , hình như nàng đang nằm trong một căn phòng giống như ở bệnh viện. Đang định bấm cái chuông ở đẩu giường thi nàng thấy một vị bác sỹ già bước vào phòng
Catherine đang định lên tiếng hỏi thì vị bác sỹ đã nói 
    " gần tờ mờ sáng hôm qua, có người đã phát hiện ra cô đang nằm trên một ngôi mộ trong nghĩa trang cách đây không xa, họ đã báo cho chúng tôi đến cấp cứu rồi đưa cô về đây"
" cô thấy thế nào ?"
" cám ơn bác sỹ, tôi đã khỏe , nhưng thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra"
Vì chẳng nhớ gì nên Catherine vẫn khăng khăng tin là trên đời này chẳng bao giờ có ma !!!

                March 1st 2017
               WASHWOOD DRIVE TROY
              NVH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét