Translate

Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2017

Thân phận

Thân phận

Trên những cành cây cằn cỗi trụi lá đã xuất hiện những nụ hoa và chồi non chởm nở. Thời tiết chợt mưa chợt nắng, lúc nóng lúc lạnh như cô gái đỏng đảnh tuổi xuân thì hay hờn hay dỗi...nhưng Janette Nguyên nào có biết đến hờn dỗi ai bao giờ, tuổi thơ của em chỉ là những ngày tháng vất vả nơi cái trại tỵ nạn đẩy rẫy hơi người. Có những lúc em nhìn thấy những đứa bé cùng tuổi với mình trong vòng tay âu yếm của cha mẹ, em chỉ thèm một cái ôm ấp hơn cả cái ăn để khỏa lấp cơn đói đang cồn cào. Em cũng có cha mẹ và một người anh trai. Nhưng trong chuyến vượt biên , cha em đã bị đẩy xuống biển, em không nhìn thấy những phút cuối của cha vì đã có một bàn tay ai đó đã bịt lấy hai mắt em. Sau cú sốc đó, em lại bị thất lạc cả mẹ và anh trai.
Ngày tháng cứ trôi đi...

Sáng nay thức dậy, Jannette tự nhiên cảm thấy buồn thật nhiều, đôi mắt đăm chiêu nhìn về một phương vô định, hai dòng lệ lăn dài trên má... em cứ ngồi thế một lúc lâu, mãi đến khi nghe tiếng kèn xe ở dưới nhà vọng lên, mới bừng tỉnh. Jannette vội chùi hai hàng nước mắt, cô nhìn vào trong gương, thấy mình cũng đã thay đổi nhiều...
" làm cái quái gì mà lâu thế?" Tiếng Julia-bạn cùng cơ quan." Xin lỗi đã làm cậu phải chờ"
Tiếng chiếc xe Sedan cũ vụt phóng đi, đề lại những vệt khói mong manh tan nhẹ vào bầu trời còn se lạnh , những nụ hoa đang chớm nở, trên những cành còn trơ trụi lá... trên đường có những đoạn cây cối đã xum xuê  màu xanh của sức sống nhưng cũng còn những cung đường vẫn còn xơ xác những cây gầy gộc, khô khốc...những thay đổi của thiên nhiên lúc giao mùa cũng giống như tâm trạng của Jannette lúc này, đôi lúc cô cũng có cảm giác quen dần với cuộc sống mới như cây cối đang đơm chồi kết lá tạo nên những màu sắc thật rực rỡ, tươi sáng, nhưng cũng không tránh khỏi những lúc còn chạnh lòng nhớ đến những ngày tháng khủng khiếp của gia đình...

Julia và Jannette đã quen nhau mới hơn một tháng, mà tình cảm đã hết sức sâu đậm, họ như không thể xa rời nhau, như một cặp tình nhân đang mặn nồng yêu đương.. thỉnh thoảng họ vẫn bắt gặp những ánh mắt thọc mạch tò mò, nhưng họ bất chấp. Đối với Jannette , Julia chỉ là người duy nhất cô quen biết vả chơi thân từ khi được nhận về công tác ở sở cứu trợ người tỵ nạn của Liên Hiệp Quốc... hai thân phận như nhau cho dù ở hai phương trời xa lạ, họ đã đồng cảm như hai chị em sinh đôi. Họ cùng nhau miệt mài giúp đỡ không ngừng nghỉ những thân phận như chính họ hôm nào. Hôm ấy, đứng trước mặt Jannette là một thanh niên Ngưới nam mỹ, vẻ rụt rè sợ sệt, anh đã phải ở trong trại khá dài đến hơn 6 tháng vì cơ quan tỵ nạn không xác minh được lời khai của anh, họ cẩn một ai đó đứng ra bảo lãnh, sau nhiều lần suy nghĩ và bàn bạc trao đổi với Julia, một trong hai người đã bằng lòng đứng ra bảo lãnh cho anh... từ đó Ricky Saolo đã chính thức được bước ra khỏi nơi chật hẹp tù túng, để được bay nhảy như chú chim đại bàng, mà anh hằng mơ ước được bay lượn trên bầu trời tự do. Hơn một năm Ricky không còn liên lạc với Jannette cũng như với Julia, và hai cô cũng không còn nhớ về anh, đơn giản vì họ đang thực hiện một sứ mệnh cao cả đem lại tự do cho những thân phận đã quá khốn khổ, đang trốn chạy sự chết chóc tàn nhẫn do chiến cuộc.

Julia mở gói bánh Hot Dog còn nóng hổi đưa cho Jannette một cái, họ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, họ kể cho nhau nghe những mẩu chuyện cười ra nước mắt trong những chuyến công tác, có lúc cũng chỉ là những câu chuyện vụn vặt của đám con gái nhí nhảnh, họ vừa ăn, vừa trò chuyện, vừa vui cười như những tâm hồn chưa vướng bụi trần... nhưng chính trong sâu thẳm, họ đã cố chôn vùi đi những năm tháng của quá khứ nghiệt ngã để sống cho hiện tại, sống vì tha nhân đang cần đến bàn tay của họ

Cơn mưa nặng hạt đã làm dịu đi cái không khí oi bức hơi người, nhưng lại làm cho nền đất nhầy nhụa, trơn chợt, lấm lem thêm...
Hôm nay trong trại có đợt kiểm tra y tế và chích ngừa,  một hàng người lem luốc, xốc xếch đang chở đến lượt được thăm khám, tiếng lũ trẻ khóc thét lên khi được nhân viên y tế chủng ngừa, những cánh tay gầy guộc, đen đúa chìa ra nhận những viên thuốc xanh đỏ như đang nắm giữ những con xúc sắc cho chính vận mệnh của họ
Hàng người ngắn dần cho đến quá trưa thì kết thúc. Jannette và Julia giúp nhóm nhân viên y tế thu dọn đổ nghề, chốc chốc họ lại thì thầm với nhau điều gì đó, nét đăm chiêu còn đọng trên những vết nhăn trên trán và những dấu chân chim ngày một hằn sâu trên đuôi mắt.. họ đến rồi đi, có khi quen biết nhau, có khi không.  tất cả chỉ chóng vánh, mong manh như một kiếp phù du...

Thành phố hôm nay bỗng xôn xao khác thường, tiếng hú còi inh ỏi từ mọi loại xe chuyên dụng, xe cảnh sát, xe cấp cứu, xe cứu hỏa ... những dòng người chạy tán loạn như lũ kiến vỡ tổ, tiếng huýt còi hướng dẫn của nhân viên công lực. Từng tốp, từng nhóm lính đặc nhiệm trang bị vũ khí được thả xuống từ những chiếc trực thăng quân sự.. cuối cùng mọi hỗn độn cũng dịu dần, đám đông hiếu kỳ đang vây quanh một hàng rảo tạm bằng những dải băng vàng quen thuộc, bên trong là một vài thanh niên đang bị lực lượng quân sự khống chế, họ đưa những thanh niên này lên một chiếc xe đặc chủng, bít bùng... chiểc xe hú còi phóng nhanh ra khỏi hiện trường... mọi thứ lại trở lại như chưa từng xảy ra chuyên gì...

"Cuộc sống thời hiện đại là thế" tiếng ai đó nói với nhau, "dường như đó là cái giá của sự tự do, của cái gọi là sắc màu đa văn hoá!"" Ừ! Thì cứ cho là vậy đi!" Những mẩu đàm thoại chớp nhoáng về chính trị vẫn thế. "Người cấp tiến thì thích toàn cầu hoá, thích một xã hội đa văn hoá, như người nghệ sỹ thích ngắm nhìn những bức tranh sơn dầu với những nét cọ vừa phóng túng vừa đơn xơ nhưng ẩn chứa đằng sau biết bao nghệ thuật, mà chỉ có những tâm hồn yêu chuộng cái đẹp mới cảm nhận được.."
" còn kẻ bảo thủ, những người theo phái Dân Tuý hay Dân tộc chủ nghĩa lại thích được sống trong cái yên tĩnh của cái đặc thù văn hoá riêng của bản sắc dân tộc mình. Họ không ưa sự hoà trộn, sự đa dạng, họ như những người chỉ thích ngắm nhìn những bức tranh tĩnh vật với những gam màu giản đơn nhưng vẫn toát lên cái hồn của nghệ thuật"
" nhưng chính trị làm gỉ có nghệ thuật?"" Đúng vậy!  Mình Chỉ ví von một chút thế thôi!"
"Đúng lả chính trị vô đạo Đức và khó hiểu thật! " " thôi mình nói sang chuyện khác đi..!" Jannette và Julia dắt tay nhau, họ vui vẻ quên nhanh những tranh luận vô bổ về chính trị. Họ lại vui vẻ, hạnh phúc với cuộc sống đang có

Hình ảnh một trong số những người thanh niên bị bắt sáng nay đã xuất hiện trên màn ảnh truyền hình, cái tên của anh khiến Julia không khỏi ngạc nhiên, đã lâu lắm rồi cô không biết , không nhớ gì về anh. Julia được mời đến để xác nhận một Thông tin duy nhất mà Ricky Saolo đã khai tại cơ quan điều tra. Julia bước vào phòng được các nhân viên giải thích lý do cô được mời đến đây, Julia được vào gặp Ricky trong phòng lấy cung
Ricky với mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt đầy cương nghị, anh nhìn cô với ánh mắt thật bình thản, rồi nói" anh xin lỗi em, anh đã khiến em phải thất vọng vì anh..."" nhưng tại sao anh phải làm vậy?" Julia hỏi. " mong em hãy tha thứ cho anh" Ricky giọng nghẹn ngào , rồi ra hiệu đưa Julia ra
Trên đường về cùng Jannette , Julia vẫn không hiểu nổi những gì đang diễn ra với Ricky Saolo
Mọi thứ như đã vượt khỏi tầm hiểu biết của cô " cuộc sống thật phức tạp!" Jannette nói với bạn như để an ủi " thôi hãy quên đi... Julia à!" Jannette vừa vuốt mái tóc của Julia vừa khuyên bạn, họ ôm nhau một cái để cùng đồng cảm, chia sẻ những cảm xúc...
Cái tin Ricky Saolo đã tự sát càng khiến cho Julia và Jannette hết sức bất ngờ, họ ôm nhau thật chặt , mặc cho hai hàng nước mắt cứ tuôn trào...

                 Friday, April 21st, 2017. ASHWOOD DRIVE TROY
                                                  Paul Hunter

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét