Translate

Thứ Năm, 20 tháng 4, 2017

Cái nghề đáng sợ

Cái nghề đáng sợ


Khộng có tiếng trả lời.  Lão cũng chẳng thấy gì, ngoài tiếng gió rít và cây lá rì rào nghe như tiếng bước chân ai đó trên đường. Đêm tháng ba, bầu trời đen kịt toàn mây, sương mù phủ kín cả bầu trời, và lúc này đây, cả bầu trời, mặt đất cùng cái ý nghĩ của chính lão đã hoà quyện lại thành một khoảng bao la, trống vắng


Lão chỉ có thể dò dẫm mà đi từng bước. "Ai đang đi vậy?"Cất tiếng hỏi xong,  lão mới có cảm giác như nghe được tiếng thì thầm và rúc rích cười."ai đó?"" tôi đây , một người bạn thôi mà...." giọng một ông già đáp lại. " nhưng ông là ai?""tôi... một lữ khách ấy mà..""Loại lữ khách nào vậy?" Lão quản trang hét thật to , giọng giận dữ, như để cố che dấu đi chính nỗi sợ hãi của mình" ông muốn cái quái quỷ gì ở chỗ này? Ông rình rập gì ở nghiã địa vào đêm hôm khuya khoắt này,đồ tội phạm phải không!"" Ông không nói đây là nghĩa địa chứ?" Tại sao không, còn gì khác nảo? Dĩ nhiên đây là nghĩa địa rồi!  Ông không thấy hả?" Oh-oh...Lạy Mẹ Maria!" Có tiếng thở dài của ông già," tôi chả trông thấy gì, chả thấy gì xấc, ôi tối quá, tối quá! Nếu không thể nhìn thấy tay ngay trước mặt mình, lả tối quá, phải không ông bạn-oh, oh... " nhưng ông là ai?"" Tôi là một người đi hành hương, một người  bằng hữu thôi, một người đi lang thang ấy mả." Lũ quỷ, bọn cú vọ đi ăn đêm... bọn hành hương tốt lành quái gì ! Toàn bọn bợm nhậu..." lão quản trang lẩm bẩm,."thiên hạ sa ngã hết cũng bởi chính ông, bọn chúng uống suốt ngày chưa đủ còn tranh thủ cả ban đêm. Nhưng dường như ông không đi một mình; nghe như có tiếng hai hay ba người gì đó phải không?""chỉ có một mình tôi thôi, ông bạn ơi, một mình, hoàn toàn !""Oh-oh ôi tội lỗi quá..." Lão quản trang suýt vấp ngã phải chống vào người đàn ông lạ mặt mới gượng lại được." Làm thế quái nào mà ông lại vào đây được?" Lão hỏi."tôi bị lạc đường, ông bạn ạ. Tôi đang đi bộ đến Mitrievsky Mill rồi bị lạc đường."" Ôi trời! Đây là đường đến Mitrievsky Mill sao? Ông lẩn thẩn rồi! Muốn đến Mitrievsky Mill ông phải đi về hướng bên trái, hướng vễ thành phố theo con lộ chính chớ. Ông đã uống rượu say quá rồi nên mới đi lạc đến Mấy dặm rồi mà vẫn không biết...Ông phải nghỉ lại ở thị trấn thôi!"" Tôi đã định như vậy, ông bạn ơi, thật sự là tôi đã nghĩ nhừ thế. Tôi không muốn che dấu tội của mình đâu. Nhưng bây giờ tôi phải đi như thể nào đây?"" Cứ đi thẳng theo con lộ nảy, cũng không xa lắm đâu.. rồi rè trái ,  đi hết khu ngĩa địa này đến cổng chính, đến đấy... hãy mở cổng rồi cầu xin chúa phù hộ cho. Coi chừng ngã xuống các hố mộ đấy. Rồi khi ra khỏi nghĩa địa, ông cứ đi tiếp con đường này qua độ vài cánh đồng cho tới khi ông thấy được con đường lớn."" Cầu Chúa ban cho ông nhiều sức khỏe, ông bạn à, cầu xin Đức Mẹ ban Phước lành cho ông. Ông có thể nào đưa tôi đi một quãng không, ông bạn tốt lành, xin hãy thương xót tôi, dẫn tôi đến cổng nghĩa trang được không.""tôi không có rảnh đâu, ông đi một mình đi"" xin thương xót, tôi cầu xin ông đấy. Tôi chẳng trông thấy gì ngay cả chính bản tay để trước mật mình. Tối quá! Tối quá! Hãy chỉ cho tôi đường đi, xin ngài!"" Cho dù tôi có thời gian rảnh đi nữa, nhưng cứ lo mọi người kiểu như vầy tôi thà chẳng bao giờ làm còn hơn "" Vì Chúa lòng lành, hãy dẫn tôi đi! Tôi chẳng nhìn thấy đường , và tôi rất sợ phải băng qua nghĩa địa một mình, kinh khủng lắm, tôi sợ lắm, ông ơi."" Chẳng thể nào mà đành lòng với ông được" lão gác nghĩa địa thở dài." Thôi được, nào cùng đi!" Lão quản trang và người lữ khách cùng đi vai kề vai trong im lặng. Bỗng một cơn gió lạnh buốt thối thẳng vào mặt họ rồi những bóng cây vô hình xào xạc lá như xà xuống trên người họ... con đường trở nên hoàn toàn lầy lội" chẳng có điều gì qua mặt được tôi" lão gác cổng nghĩa địa nói như thế sau một hồi im lặng

" làm sao ông lại vào đây được, khi cánh cổng nghĩa trang đã khoá, ông đã leo tường vào hả? Nếu ông đã leo tường. Chẳng lẽ Đây lại là điều cuối cùng ông mong chờ ở một lão già như tôi sao?"" Tôi không biết, ông bạn ơi, tôi không biết thật mà ! Chính tôi cũng không biết làm thế quái nào lại có mặt ở đây. Như một sức mạnh siêu hình. Một sự trừng phạt của thượng để. Thật sự lả siêu hình, hay quỷ dữ đã dẫn lối đưa đường tôi đến đây. Thế ông là người quản trang ở đây hả, ông bạn?""ừ"" chỉ có duy nhất một người cho cả cái nghĩa trang rộng lớn như vậy sao?" Có một tiếng gió rít lên thật mạnh khiến cả hai phải ngưng lại một lúc, chờ cho tiếng gió thổi dịu dần, lão quản trang mới trả lời:" chúng tôi cả thảy có ba người , một người đang bị sốt phải nằm nghỉ dưỡng bệnh, còn người nữa đương ngủ, anh này và tôi đổi gác cho nhau""ah, chắc chứ, ông bạn. Gió quái gì ghê thế! Đến âm binh chắc cũng phải rợn người ! Gió thổi mà cứ tru lên như tiếng lũ quái thú gầm rú vậy!""thế ông người ở vùng nào?"rất xa, ông bạn ạ... tôi ở Vologda, rất xa nơi nảy, tôi đi hết thánh địa này đến thánh địa khác để cầu nguyện cho mọi người. Lạy Chúa, Xin ngài hãy thương xót và cứu rỗi linh hồn con" lão quản trang im lặng một lúc rồi châm điếu thuốc trong chiểc tẩu của mình, lão nấp đằng sau người lữ hành, để tránh gió, lão phải bật hết mấy que diêm...ánh lửa của que diêm thứ nhất cho thấy một thoáng con đường nghĩa trang phía bên phải, một tấm bia mộ màu trắng có gắn tượng một thiên thần, rồi bóng tối lại ụp xuống, ánh sáng của que diêm thứ hai lại loé lên, cơn gió đã thổi ngọn lửa về bên trái, trong bóng đêm chỉ thấy mỗi tượng thiền thần, que diêm thứ ba gió lại thổi ngọn lửa từ bên phải sang bên trái, lộ ra tấm bia màu trắng, bóng tối lại trùm xuống, một khung rào bằng sắt bao quanh  ngôi mộ của một đứa trẻ."giấc ngủ khởi đầu, sẽ dẫn theo những giấc ngủ êm ái!"kẻ lạ mặt thì thầm, thở dải não ruột" tất cả bọn họ như đang ngủ, người giàu , ké nghèo, người khôn, kẻ khờ dại, người tốt lành lẫn kẻ nham hiểm, giờ đây cũng đều như nhau cả thôi. Và giờ đây tất cả đều nằm đây yên nghỉ chờ sự phận xét cuổi cùng. Vương quốc của bình an Vĩnh hằng""giờ đây chúng ta đang đi bên nhau. Nhưng rổi cũng đến lúc chính chúng ta cũng sẽ nằm xuống'" người quản trang nói" chắc chắn như thể thôi, chẳng có ai lại không chết....ôi-ôi. Mọi việc làm của chúng ta đều qủy quyệt, tư tưởng thì đầy xảo trá lừa phỉnh! Tội lỗi ! Linh hồn tôi đã bị nguyền rủa, mãi mãi thèm muốn, lòng tham lam và ham muốn dục vọng! Tôi đã bị Chúa trừng phạt và chẳng còn được cửu rỗi trên thế gian này và cả ở thế giới bên kia...Tôi đang chìm đắm trong tội lỗi như con sâu nằm dưới lòng đất."" Vâng, và rồi ông cũng phải chết thôi"" ông nói đúng đó."" Đối với một người đi hành hương, có lẽ cái chết còn sướng hơn đối với những những tín đồ như bọn chúng tôi," lão quản trang nói" người đi hành hương cũng có nhiều hạng khác nhau, có những người đi thật sự là vì Chúa, luôn thức tỉnh tâm hồn ăn năn thống hối, lại có những kẻ thích đi lang thang rẩy đây mai đó lạc cả vào nghĩa địa ban đêm rồi làm niềm vui cho lũ quỷ dữ...ờ.. thì,


Có một kẻ hành hương có thể đem đến cho ông một vết bổ trên đầu bằng lưỡi rìu nếu hắn thích và khiến ông chết""ông nói chuyện ấy để làm gì?"" Ồ, không có gì... tại vì, tôi chỉ nói lung tung ở chỗ cổng này thôi mà. Vâng, đúng vậy, xin mở cổng đi, ông bạn tốt. Người quản trang cảm nhận được lối đi của mình, đến mở cánh cổng ra, rồi dẫn ké hành hương đi ra khỏi nghĩa trang, rồi nói:" chỗ này là cuối nghĩa trang, bây giờ ông cứ đi qua những cánh đồng trống cho đến khi thấy con đường lớn, cứ đi sát theo lối này coi chừng những con mương ở giữa bờ rià những cánh đồng- kẻo ngã đấy!...rồi khi ông ra đến được con đường, thì rẽ sang tay phải, rồi cứ thế mà đi sẽ đến Mill...""ôh-oh!" Ngươfi hành hưởng thở dài sau khi nghỉ một lúc, "và bây giờ tồi lại nghĩ mình chã có lý do gì để đến Mitrievsky Mill cả...vì cái quái gì mà tôi lại phải đi đến đó nhỉ? Tôi thà ở lại đây một tí với ngài còn hơn...""ông muốn ở lại với tôi làm gì?""ôi, chỉ cho vui với ông một chút vậy mà!...""hoá ra ông vừa tìm thấy một người bạn đồng hành vui vẻ rồi, phải không?ông thật là người biết nói đùa đấy..."" tôi nói thật đấy', người lạ mặt nói, với cái giọng ồm ồm"ah này ông bạn tốt bụng của tôi, tôi cá là ông sẽ nhớ đến kẻ hành hương này rất lâu nữa đấy!""tại sao tôi lại sẽ nhớ đến ông?""tại sao tôi cứ loanh quanh luẩn quẫn mãi với ông không rời thế nhỉ... liệu tôi có là một kẻ hành hương được không?tôi chẳng thể nào đâu."" Thế ông là gì nảo?"một xác chết...mới từ trong mồ chui lên.... ông có nhớ Gubaryev, tay sửa ống khoá, đã tự treo cổ trong tuần lễ hoá trang không? Đúng đấy, tôi chính là Gubaryev đây..."" thôi chúng ta hãy nói chuyện khác đi nhé!" Lão quản trang không còn tin vào chính mình nữa, mà chỉ cảm thấy như có một cơn lạnh buốt đang chạy dọc theo sống lưng mình, nỗi sợ hãi khiển lão chỉ muốn chạy biến ra khỏi cánh cổng nghĩa trang." Dửng lại, ông chạy đi đâu vậy?" Kẻ lạ mặt hỏi, nắm lấy cánh tay lão"aie, aie,aie... ông làm cái quái gì thế! Sao lại bỏ tôi một mình thế?"" Nào đi!" Lão quản trang khóc rống lên, cố gỡ cánh tay ra." Th..ôi! Tôi bảo ông thôi mà, thôi đi. Đừng cố chống lại tôi, đồ chó bẩn thỉu! Nếu ông muốn còn ở lại với người sống, thì hãy ngưng ngay và hãy im lặng cho đến khi ta cho phép. Điều duy nhất là ta không quan tâm đến việc hút máu hay biến người thành kẻ chết Vĩnh viễn, nghe chưa... ngưng ngay lại!" Lão quản trang qùy xuống ngay trước mặt kẻ lạ. Trong nỗi hãi sợ, lão nhắm chặt đôi mắt, run rẫy đến độ phải dựa người vào vách đá ở một nấm mồ. Lão muốn la lên thật to, nhưng lão biết dù lão có la to đến đâu cũng chẳng có người nào nghe thấy. Kẻ lạ đứng bên cạnh , nắm lấy cánh tay lão... ba phút im lặng trôi đi
" một người đang sốt, một đứa đang ngủ, còn đứa thứ ba đang chứng kiến những kẻ hành hương đang trên đường của họ"kẻ lạ mặt lầm bầm" những người quản  trang của thảnh phố, họ xứng đáng với đồng lương của họ! Ừ ! Hỡi anh em, những tên trộm luôn khôn khéo hơn những người quản trang! Hãy đứng yên, đửng nhúc nhích..." năm phút, rồi mười phút trôi đi trong im lặng, một cơn gió lại rít lên"thôi nào, giờ lão có thể đi" kẻ lạ mặt cũng vụt biến đi, ra khỏi cánh cổng nghĩa trang, còn lão quản trang nghe như mình đang nằm úp sấp dưới một hố mộ hoang, mà không khỏi hãi sợ đến thót tim, lão chưa hết run sợ, lão lưỡng lự định mở cánh cổng nghĩa trang..xong lại nhắm mắt mà chạy ngược lại. Ngay đến chỗ rẽ vào con đường chính trong nghĩa trang lão nghe thấy những bước chân vội vã, có ai đó cất tiếng hỏi, với một giọng rít lên :" có phải ông Timofey đấy không? Còn Mitka đâu?" Và sau khi đã chạy hết chiều dài con đường chính trong nghĩa trang, lão mới nhận ra một thứ ánh sáng mờ ảo trong bóng đêm. Càng đến gần thứ ánh sáng ấy lão càng cảm thấy run sợ hơn và càng nghĩ đến một thứ gì mà quái." Trông như ánh sáng phát ra từ trong nhà thờ," lão nghĩ," nhưng sao nó lại ở đấy chứ? Lạy mẹ Maria xin hãy thương sót mà cứu lấy linh hồn con! Và đúng thế." Lão quản trang đứng một lúc trước cánh cửa sổ đã bị vỡ rồi khiếp sợ nhìn vào hướng bàn thờ... một mẩu đèn cầy nhỏ mà những tên trộm đã bỏ quên lại đang chập chờn trước cơn gió thổi qua cánh cửa sổ và để lại những mảng ánh sáng đỏ le lói trên chiếc khăn trải bàn thờ đã rơi xuống và cái tủ đựng ly tách đổ ụp trên sàn, có vô số những dấu chân còn để lại gần phía bàn thờ trên cao và bàn thờ đặt lễ vật. Một thoáng trôi qua rồi một cơn gió mạnh thổi tung mọi thứ trong khu sân nhà thờ làm cho tiếng chuông báo động leng keng kêu lên...
                 
                         Thursday April 20th, 2017. ASHWOOD DRIVE TROY
                                     ( phỏng theo A BAD BUSINESS của TQS)
                                                          Paul Hunter



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét