Translate

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2017

Thầy tôi

THẦY TÔI

Không phải tất cả, nhưng có lẽ đa phần trong chúng ta, ai cũng có ít nhất một người THẦY để nhớ, để thương, để kính trọng suốt cả cưộc đời mình. Đó có thể là những người thầy tử thời thơ ấu còn ở cấp tiểu học, mà hình ảnh cũng chỉ còn mờ nhạt trong ký ức...hay những thầy cô thời trung học của một thời quậy phá tung trời, mỗi khi bạn học cũ gặp lại hàn huyên đến cười ra nước mắt
Mỗi thầy cô đều đề lại trong ta những dấu ấn khó phai về một tỉnh cách hay phong thái nào đó đã in sâu vào tâm trỉ mỗi người qua tửng hoàn cảnh hay giai đoạn của cuộc sống.

Những ngày cuối năm đang trôi nhanh đến thời khắc chuyển giao sang một năm mới, tôi bỗng nhớ đến người thầy đã để lại những kỷ niệm thật đẹp từ cái thời mới bứớc chân vào học ngành Y , cho đến nay thấm thoát đã hơn 40 năm, với biết bao nhừng vui buồn , vinh quang hay cây đắng trong sự nghiệp...

Năm ấy nhóm chúng tôi có sáu người được trường phân về thực tập tại bệnh viện Bình Dân, cuối năm thứ sáu, được thầy chuẩn bị đưa đi thi . Sự hồi hộp đợi chờ dường như không chỉ có trong lòng sáu đứa chúng tôi mà còn thể hiện đâu đó trên khuôn mặt khắc khổ của thầy. Nhóm chúng tôi khép nép như đàn gà con đang nấp sau đôi cánh bao dung cuả mẹ

Những lời đối đáp nửa đùa nửa thật của những người cũng được gọi là " thầy" từ phương Bắc , ngày ấy đã khiến đôi mắt thầy xuất huyết... những vệt máu đỏ tía như những tia sét, thể hiện một sự kềm chế đến tột cùng, thầy vẫn bình thản nhưng lòng tôi sao thấy xót xa, đôi mắt tôi chợt nhoà đi... thầy nhìn tôi , rồi vỗ vào vai tôi một cái thật thân tình và nói " thầy không sao đâu, thầy biết trước sẽ như thế mà.." lúc ấy tôi chỉ biết cúi đầu mà cố dấu đi những giọt nước mắt...mặn chát đôi môi

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi nhận được giấy báo phân công nhận nhiệm sở, sáu đứa chúng tôi mỗi đứa một nơi... đứa được giữ lại trường tiếp tục làm cán bộ giảng, đứa phải đi về BV tỉnh này hay tình kia, còn tôi tuy không phải đi quá xa, nhưng lại phải đến một vùng kinh tế mới, một quyết định khiến tôi không khỏi bất ngờ !!! Chưa kịp định thần lại sau những giây phút bối rối ban đẩu, tôi được cô thư ký bộ môn gọi tôi lên gặp thầy... tôi bước đi mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tiếng vui mừng của những đứa bạn hài lòng với nhiệm sở còn văng vẳng bên tai...

Tôi bước vào, thầy đã ngồi đó tự bao giờ, thầy nhìn tôi thật lâu, rồi nói " ngồi xuống đi con" tôi bối rối không biết nói gì vì không biết thầy gọi mình lên phòng riêng có việc gì. Không gian như đặc sệt lại, khiến tôi phải hít một hơi thật dài để cố giữ lấy bình tĩnh. " thầy biết việc con phải nhận nhiệm sở ở vùng kinh tế mới là rất thiệt thòi và không ..." tôi chỉ biết ngồi yên lắng nghe, chưa hiểu hết ý thầy
" con ngồi đây, thầy sẽ viết một lá thư gửi thầy hiệu trưởng để giữ con lại làm cán bộ giảng của bộ môn" . Thầy với lấy một tờ giấy A4 , nhẹ nhàng cầm lấy cây bút máy rồi viết thật chậm rãi... viết độ chừng được nửa trang, thầy ngừng lại, ngước mắt lên nhìn tôi một lúc , rồi buông ra một tiếng thở dài não nuột..."thật sự, thầy cũng không biết lá thư này có còn giá trị gì không nữa !!! Thầy chì sợ..."
Tôi đã hiểu và nói :" con rất cảm động vì thầy đã nghĩ đến con, muốn giúp con ở lại trường, nhưng con rất hiểu và chứng kiến những gì thầy đã phải chịu đựng, con hiểu thời thế đã thay đổi. Thật lòng con không muốn thấy thầy bị tổn thương , xin thầy cứ để con đi ..." thầy nhìn tôi thật lâu, trước khi quyết định vò thật nhanh trang giấy đang viết dở..." vậy con đi, hãy cố gắng học để cứu giúp dân ngèo cũng hay... hãy cố nhớ những gì thầy đã từng khuyên dạy con .."
Tôi bước ra mà tâm trạng rối bời, buồn vui lẫn lộn, vui vì không ngờ thầy lại quan tâm đến mình đến vậy, buồn vì thời thế đã đổi thay khiến một người thầy nổi danh đến vậy giờ đây cũng đành cảm nhận nỗi bất lực vô hình nhưng thật nặng nề không sao thoát khỏi...

Một hôm, tôi nhận được tin thầy đang nằm điều trị ở bệnh viện, hết giờ làm tôi ghé vào bệnh viện thăm thầy. Khi đến cổng bệnh viện thì trời cũng đã nhá nhem tối,anh bảo vệ nói đã hết giờ thăm bệnh. Tôi nài nỉ mong anh giúp vì tôi làm việc ở xa không thể đến vào giờ thăm bệnh theo quy định được . Anh ta hỏi tôi đến thăm ai ? Tôi nói tên thầy, không biết anh có biết thầy hay không nhưng thấy anh ra hiệu cho tôi vào và còn nói với theo " này!! Chỉ được vào 15 phút thôi đấy ..." tôi cám ơn, rồi vội vàng đi vào cổng, tìm theo số phòng của thầy đang nằm.

Đến trước phòng, tôi chợt khựng lại, tự hỏi không biết thầy có còn nhận ra mình không nữa ?? Thôi mặc, thầy nhớ hay không thì bổn phận mình vẫn phải đến, nghĩ thế , tồi khẽ đẩy cửa, bước vào... trên chiếc giường kê ở góc phòng, một dáng người gầy guộc mái tóc muối tiêu ngày nào đã trở nên bạc trắng, thầy ngước ánh mắt lên nhìn tôi thật lâu, tôi thật sự bối rối , không lẽ thầy không còn nhận ra mình do quá lâu không gặp hay do bệnh tật và tuổi già đã lấy đi sự minh mẫn của người ?? Tôi nói lớn tiếng để thầy nghe rõ " chào thầy, con nghe nói thầy đau phải nằm bệnh viện, con xin lồi đã đến quá trễ , phá giấc nghỉ của thầy..." thầy vẫn nhìn tôi không nói..." thầy không còn nhận ra con sao??" Lúc đỏ tôi chợt nhìn lại mình, trời !!! Râu tóc mình để thế này ... chả trách thầy không nhận ra .." tội vội nói " con, H râu đó... thầy hhớ chưa ??" Thầy còn nhìn tôi một lúc nữa, rồi mới lên tiếng" nhớ !! Nhớ chứ !! H râu ở LMX đây mà..." tôi đáp nửa đùa nửa thật" thầy làm con cứ nghĩ thầy không còn nhận ra con nữa rồi..."
Thầy bảo tôi ngồi xuống rồi hỏi thăm công việc của tôi ở cái vùng khô cằn,  gian nan ấy... không còn để tôi hỏi thăm đến bệnh tật của thầy. Sau khi trả lời hết những han hỏi đầy thân tình của thầy, nhìn thấy thầy nằm một mình tôi mới hỏi thì thấy nói lát nữa M .Ch sẽ vào trực ơ đây để chăm sóc theo dõi cho thầy

Hai thầy trò nói chuyện được một lúc, thì cô nội trú M.Ch bước vào, cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên, khi nhìn thấy tôi " trời !! Người rừng về thăm thành phố kìa .." rồi cái khuôn mặt tròn nũng nĩnh cười đến híp cả đôi mắt lại. Thầy nhìn sang M.Ch " con có biết ai không đấy ?" "Con biết chứ, anh H râu chứ còn ai nữa !!"
Ba người chúng tôi trò chuyện vui vẻ như cha con , anh em lâu ngày mới gặp lại, được một lúc , thì có một phụ nữ bước vào, thầy nói " bà cỏ biết ai đây không? Thằng H râu đấy !! " M.Ch quay sang tôi ghẻ nói nhỏ vào tai tôi " cô đấy" tôi chào cô rồi hỏi thăm xã giao vài câu, đúng lúc ấy, như chợt nhớ ra điều gì , thầy nổi với tôi " thôi về đi con, lúc nãy con đã hứa với anh gác cổng là chỉ vào thăm thầy có 15 phủt, thôi hết giờ rồi về đi con.." tôi định nói điều gì đó nhưng nghĩ lại thầy là người trọng chữ TỈN mà , nên chào thầy , cô và tay BS nội trú đàn em rồi ra về...
Một niềm vui bâng khuâng chợt len lén dâng lên trong lòng...đã lâu rồi mà thầy vẫn nhớ đến cái Nickname của mình. Tôi không chắc, nhưng cái Nickname ấy, ắt hẳn đôi lần đã xuất hiện trong gia đình thầy...

Ngày tôi được quay trở lại làm việc tại BV BD thì thầy cũng đã nghỉ hưu, khu phòng của thầy ngày ấy cũng không còn, mọi thứ xem ra quá xa lạ, những kỷ niệm xưa, bạn cũ xa rồi...cuộc sống nghề nghiệp đầy căng thẳng nghiệt ngã,, những mối quan hệ mới phải đương đầu, những tỵ hiềm , ganh ghét, sẵn sàng hãm hại nhau mà vẫn cười vui nâng ly chúc mừng khi có dịp chén chú chén anh
Trong sự nghiệp hành nghề Y của mình tôi vẫn luôn kính trọng thầy và vẫn nhớ mãi lời dạy của thầy "hãy xem bệnh nhân như người thân của mình trước khi đưa ra một quyết định điều trị, mổ hay không mổ cần phải chính xác và kịp thời, không đước tuỳ tiện trên sinh mệnh của người bệnh"

Thầy đã mất nhưng tinh thần trọng nghĩa khinh tài của thầy vẫn còn lưu nhớ trong lòng những học trò của thầy đâu đó trên thế gian này. Cái tên đáng kính PHẠM BIỂU TÂM sẽ mãi tồn tại qua những thế hệ trong giới NGOẠI KHOA ( đặc biệt đối với những ai đã từng làm việc tại Bệnh Viện Bình Dân)
Xin viết những dòng tản mạn cuối năm để tưởng nhớ đến THẦY, người thầy đáng kính nhất trong sự nghiệp hành nghề Y của tôi

                                                                    Saigon, jan 24th, 2017







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét