Translate

Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2017

Kỷ niệm không quên

kỷ niệm khộng quên

Một sáng tháng tư, bầu trời Saigon hôm ấy xám xịt, mây đen vần vũ. Tôi mặc chiếc áo mưa cũ, bằng nhựa cứng, đã có đôi chỗ sờn rách. Lòng đầy ngán ngẩm, lại phải đạp xe đến Chẩn Y Viện Q 05 để chích thuốc. Cứ nghĩ đến bộ mặt của đám nhân viên ở đây là tôi đã nuốn bỏ cuộc, nhưng lại nghĩ đến những lời dặn dò của mẹ nên lại phải tiếp tục
Cơn mua đầu mùa thật lớn và kéo đến khá bất ngờ, khiến đường phố thưa thớt nhiều . Mọi người đứng trú mưa dọc theo hàng hiên hai bên đường. Tiếng sấm chớp như những cú giáng lòng trời lở đất từ đôi búa thần của lão Thiên Lôi , khiến cho lũ trẻ như tôi lúc ấy không khỏi điếng hồn

Đến cổng Y Viện, tôi cởi chiếc áo mưa cũ ra, nước mưa gần như ướt hết cả người. Tôi khẽ rùng mình, không biết có phải do cái lạnh từ cơn mưa chưa dứt hay cái sợ sắp phải đối điện ... ngồi chờ mà tâm trạng rổi bời, tiếng ồn ào , khóc lóc ỉ ôi càng làm cho không khí thêm ngột ngạt, mùi kháng sinh, alcol ...quyện lẫn hơi người tạo nên cái mùi đặc trưng khó tả , khi phải đến bệnh viện...

Cô y tá mở cánh cửa bằng gỗ sơn trắng chắn ngang lối ra vào, đã ngã màu với dấu ấn của năm tháng, cô gọi tên tôi, tôi đứng dậy và cái cảm giác sợ hãi lại bật dậy như một luồng điện chạy dọc theo xương sống rồi tỏa ra khắp người
-" đã ăn sáng chưa đấy ?" Cô hỏi tôi , giọng lạnh lùng
" dạ chưa.." tôi ấp úng, lí nhí trong miệng
" thế thì sau khi chích xong lúc về , phải kiếm cái gì mà ằn đấy !!" Cô gằn giọng , tỏ vẻ bực mình, " mà làm sao ngày nào cũng phải chích thế ?"
" con đâu có biết ?" Tôi trả lời mà cũng không biết tại sao
Cô bảo tôi nằm xuống cái băng-ca rồi kéo một bên quần tôi xuống, tay lăm lăm cái ống tiêm bằng thủy tinh, trong chứa một thứ dịch trắng đến quá nửa, không để tôi kịp phản ứng, cô đã phóng mũi kim vào mông tôi. Cảm giác như có một thứ gì đó đang xé nát những thớ thịt của tôi ra, tôi bậm môi thật chặt, cố không thốt ra tiếng kêu... một luổng điện tê dại đã thấm vào cơ thể...tôi ngồi dậy, lảo đảo bước xuống... ra đến đường, tôi thấy mắt mình hoa lên, đôi môi tê cứng , như có muôn vàn mũi kim châm chích liên hồi.. tôi đã từng trải nghiệm cái cảm giác ghê rợn này nhiều lần như thế trong năm...

Cảm giác mệt mỏi phải chờ đợi, bất lực trước những câu hỏi không biết đường trả lời ... tôi đã thề sẽ phải trở thành bác sỹ, chỉ đơn giản là biết cách tự chữa cho mỉnh vả người thân mà không phải qụy lụy trước những vẻ khó chịu và gắt gỏng của đám nhân viên trong bệnh viện
Sự quyểt tâm của tôi rồi cũng thành hiện thực. Ngày tôi bước vảo trường Y không những chỉ là niềm vui khôn xiết đối với tôi mà còn là niềm vui và hãnh diện của mẹ và những người thân của tôi, đặc biệt lả cậu tôi... tôi còn nhớ ộng luôn lấy tôi như một tấm gương sáng để dạy dỗ những đứa em con cô con cậu của tôi mà ngày đó chúng tôi còn thân như anh em ruột

Sau này nhớ lại mới thấy đây đúng là một bước ngoặt lớn trong đời , từ đây tôi đã bước vào một thế giới mới, một thế giới với những niềm tự hào, những giây phút thật hạnh phúc khi đã trả lại sự sống cho những bệnh nhân tưởng chừng như đã rơi vào vòng tay của tử thần... những tỵ hiềm, gang ghét hãm hại cũa đồng nghiệp, những cay đắng , nghiệt ngã khi phải tránh xa những nước cản trong một thế cờ khộng lối thoát ... nhưng rồi tất cả cũng chỉ còn là hư vô...

                        March 17th, 2017
                       ASHWOOD DRIVE TROY
                       NVH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét