Translate

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2016

Âm dương kết nối

Đã lâu lắm rồi , dễ phải đến hơn 37 năm , tôi vẫn thường nhớ đến một người quen xưa khi tôi đã đến và làm việc ở một vùng kinh tế mới . Những kỷ niệm xa xưa thỉnh thoảng vẫn hiện về , đôi lúc cứ như đã nhìn thấy ông ở đâu đó rất gần nhưng cũng lại rất xa bởi vì hình dáng xưa của ông dường như đã nhoẹt nhoè trong ký ức tôi ... thậm chí cái tên của ông tôi cũng không nhớ nổi

Hôm ấy trời nắng gắt , không khí ngột ngạt không một ngọn gió. Tôi lửng thưởng bước đi trên đoạn đường đất đỏ còn hằn những vết xe công nông làm trũng cả hai bên đường cứ như có ai đó đã đùa nghịch mà tạo nên , dọc theo con đường là một dòng kênh hai bên có những hàng cây tràm trụi lá , những chiếc lá khô trôi theo dòng nước thật chậm Chạp như không muốn xa rời vì còn lưu luyến nắm chặt lấy nhau...

Xa xa một dãy tường vàng nhạt đã thấp thoáng, bên trong cũng có vài cây tràm cao lêu nghêu gầy xộc , trước khi đến cánh cổng khép hờ , tôi đảo mắt nhìn thoáng qua thấy vài bóng người đang lom khom làm gì đó , tôi khẽ đẩy rộng cánh cửa sắt , một tiếng kêu nặng trịch của khối sắt đã hen rỉ do không khí của một vùng nước phèn đã ám vào tự thuở nào, tiếng kêu khô khốc khiến tôi bỗng dừng lại , khẽ lách người qua khung cửa hẹp- đây sẽ là nhiệm sở đầu tiên tôi sẽ đến phục vụ cho những người dân đi kinh tế mới sao ? Câu tự hỏi chưa có câu trả lời thì tôi đã thấy một ông lão mặc chiếc áo màu xanh đã bạc màu , ông nhoẽn miệng cười với tôi , hàm răng thưa thớt khiến cho nụ cười của ông thêm phần méo mó.

Sau này tôi mới biết được chút ít nỗi niềm riêng của ông như được đọc lại những trang kỷ niệm đã xa xưa vàng úa trong cuộc đời ông..
Ông đã sống với một tình yêu đầy hy sinh, quá vĩ đại đến độ ông sẵn sàng chịu mọi đớn đau khi mất đi người vợ thân yêu của mình, ở vậy suốt đời để nuôi dạy con cái và giờ đây một lần nữa lại bị số phận đưa đẩy đến nơi đây trong sự cô quạnh của tuổi già ...ông có lẽ đã là người tôi quen biết đầu tiên khi đặt chân đến chốn này.
Cuộc sống buồn tẻ và cực nhọc dường như cũng không tác động được đến tâm trí ông, có chăng chỉ để lại những vết hằn sâu trên đa thịt đã mỏng dính còn đeo bám trên bộ xương khô đang rệu rã

Đêm đã khuya lắm rồi , tiếng côn trùng rả rích cùng với tiếng ếch nhái ễnh ương hoà trộn lại thành một bản hoà tấu thê lương cho những tâm hồn trống trải... tôi với lấy một quyển sách để ở đầu giường đọc bâng quơ một vài trang cố đưa giấc ngủ trở lại...
Trong cơn mơ màng tôi nghe văng vảng đâu đây tiếng ai gọi mình " bác sĩ ơi ! Bác sĩ ơi ! " tôi không biểt mình đang mơ hay là thật , tôi mở mắt nhưng vẫn nằm trên giường, cơn mất ngủ đêm nay khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng nhưng sao lại cứ nặng nề quá ... giấc ngủ mệt mỏi đã thật sự chiếm hết sự tỉnh táo , tôi lại thiếp đi , không biết thời gian lúc ấy đã kéo dải được bao lâu , tiếng gọi lúc nãy lại vang vọng nhưng lần này có phần gấp rút và dường như đứt quãng hơn . Tồi bừng tỉnh giấc , ngồi dậy vuốt sơ lại mái tóc đã lâu ngày không cắt , choàng lên chiếc áo blouse rồi mở cửa phòng bước ra , một cơn gió lạnh buốt như lọt thòm vào sống lưng  , tôi khẽ rùng mình như một phản xạ tự nhiên của cơ thể

Hành lang bệnh viện huyện thật êm ả đến lạnh toát cả người , dưới ánh sáng vàng vọt ở cuối dãy , tôi đi ngang qua phòng cấp cứu nhìn vào bên trong phòng trực , một chiếc màng trắng ố vàng loang lỗ vì sự giằng xé cuả thời gian, căng dưới cạnh bàn làm việc , tôi không biết đêm nay ai trực , khẽ vặn chốt cửa nhưng không được , biết rằng ai đó đã khoá trong . Tôi lặng lẽ bước theo các dãy hành lang khác lần lượt từng khoa , hết khoa nhi , khoa sản rồi đến khoa nội . Tất cả đều đang chìm trong giấc ngủ mệt vùi vì cực nhọc và những cơn dày vò của khổ đau tinh thần lẫn thể xác . Khi đứng trước khoa nội một luồng gió lạnh toát lại vụt thoáng qua, tim tôi như nghẹn lại ... tôi nhìn vào suốt dãy hành lang mọi vật vẫn tĩnh lặng đến lạnh người

Không khí lạnh lẫn với tiếng côn trùng ễnh ương như cô đặc lại sự cô đơn trong lòng , tôi lững thững bước về phòng , không còn chút cảm giác buồn ngủ nữa . Tôi ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh chiếc bản làm việc hàng ngày của mình , với lấy cái ấm trà đã lạnh ngắt , rót ra cái ly nhỏ cũng còn được quá nửa. Tôi với lấy quyển sách y học gối đầu giường đã sờn cũ đọc một cách thụ động như để giết thời gian... tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường ... đã 06 giờ sáng rồi , nhanh thật . Tôi làm vệ sinh cá nhân xong tranh thủ ghé xuống căng-tin dể uống cà phê. Căng-tin thật ra cũng chỉ là một căn phòng khoảng 30 mét vuông dành cho vợ chồng của một anh cán sự xét nghiệm đã về đây công tác trước tôi độ hơn một năm

Tiếng chị vợ đang gắt gỏng chồng vọng ra từ phía sau khiến anh chồng phải đằng hắng rồi lên giọng chào tôi như để nhắc khéo mụ vợ lắm mồm đang liếng thoáng.
Tội nghiệp ông bảy hôm qua ổng trở bệnh , nằm một mình không ai biết , đến gần sáng mới có người phát hiện thì không còn kịp nữa . Mấy đứa con trai hay tin sáng sớm nay đã thuê một chiếc xe lam đưa ông về..

Tôi thẫn thờ ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét