Translate

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2016

âm dương kết nối

Cách nhà tôi ba căn là nhà của hai cụ hàng xóm , mà người ta thường gọi là cụ phán thọ . Gia đình cụ đã sống ở xóm này từ rất lâu trước khi gia đình tôi dọn về . Ngày còn bé tôi vẫn thấy gia đình cụ cũng có người ra kẻ vào , trông cụ khá bảnh bao lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề ,quần áo tuy không mới nhưng luôn phảng phiu . Cái dáng gầy cao khiến đôi vai cụ như rụt lại  một chủt , cái Lưng hơi còng in đấu ấn của thời gian cũng chẳng làm bước chân cụ chậm lại . Bộ mặt xương xương , đôi mẵt còn tinh anh , cụ thường nhìn tôi trìu mến mỗi khi gặp ...

Cụ bà dáng gầy và cao nhưng không bằng ông . Cụ vẫn có thói quen vấn khăn trên đầu , xương gò má nhô cao trên khuôn mặt gầy cộng với bộ răng đen nhánh hô ra , khiến cụ bà trông khó tính . Chả gì mà lũ trẻ hàng xóm mỗi khi đá trái banh nhựa văng vào sân nhà hai cụ là cứ y như rẳng người ta lại nghe thấy tiếng quắt tháo la mắng của cụ bà lúc ấy cụ ông lại bước ra thầm thì gì đó vào tai cụ bà , rồi cả hai lại lặng lẽ vào nhà

Bẵng đi một thời gian, tôi phải đi làm xa nên ít thấy hai cụ hơn . Nhưng mỗi khi tôi về cụ bà lại sang nhà bảo tôi sang xem bệnh cho ông cụ,  lấy cớ là ông cụ cảm thấy choáng váng nhức đầu - "có lẽ tension Cao " cụ bà bảo thế .

Cánh cửa gỗ cũ mở ra một mùi ẩm thấp , ánh sáng chạng vạng lúc xế chiều khiến căn phòng ngoài thêm ảm đạm , tôi liếc nhìn thoáng qua bức tường trong căn phòng , phía trên phần tường đi vào buồng trong có treo một bức tranh khung gỗ còn bóng ,
trong hình là một người đàn ông đang ngồi trên ghế , mặc áo dài đầu đội khăn , khuôn mặt đầy đặn nhưng hơi buồn... hai bên tường là những bức ảnh gia đình , có một bức ảnh chụp một đứa bé bụ bẫm miệng đang cười thật dễ thương , một bức ảnh khác có một thanh niên mặc áo vét đen tay trái ôm một khung chữ như một tấm bằng gì đó , tay kia ôm một bó bông . Bức bên kia là hình một viên sỹ quan mặc đồng phục đang đứng cạnh chiếc xe Jeep , đôi mắt sáng lên niềm hãnh diện và tự hào .

Ông cụ từ phòng trong bước ra , nở một cười như mới gặp lại một người thân đã lâu ngày không gặp. " bà ấy cứ vẽ , tôi có làm sao đâu cơ chứ ! " ông cụ lên tiếng như muốn bắt đầu câu chuyện . " không sao đâu, cháu cùng đang rảnh nên sang thăm cụ cũng được mà ! " tôi đáp lại
Ông bảo bà pha ấm trà mới , trong lúc tôi lấy đồ nghề ra đề kiểm tra tim phổi và huyết áp cho ông cụ . Huyết áp của cụ hơi cao đấy. Để cháu ghi cho cụ cái toa nhé
"Ôi dào ! Tôi thấy có sao đâu , bà ấy thấy tôi buồn nên lấy cớ mời cậu sang đây chơi với tôi ấy mà ... " cụ đã kể lại những mơ ước thời trai trẻ của mình cho tôi nghe nhưng giọng thật trầm buồn ... dường như tất cả đã đi vào dĩ vãng

"Ngày xưa tôi cũng rất thích học ngành y , hồi còn trẻ tôi học rất giỏi nhưng nhà nghèo nên bố mẹ không lo nổi nên đành phải bỏ học sau khi lấy xong cái bằng tú tài Tây , tôi phải đi làm để lấy tiền nuôi cả gia đình , sau đó tôi đã lập gia đình và sanh được hai thằng con trai" . Ông ngưng lại , uống một nguộm trà , rồi nói tiếp như giận hờn ai oán điều gì một cách mơ hồ ... ông chỉ tay lên bức ảnh đứa bé bụ bẫm và nói " đó là thằng con cả của tôi đấy , bây giờ nó đã có gia đình và đã ra riêng , còn bức ảnh của nó lúc tốt nghiệp luật sư ở đằng kia , ông chỉ tay về phía bức ảnh người thanh niên mặc áo vét đen. " thế còn người mặc bộ quân phục sỹ quan kia là ai vậy cụ ? " tôi hỏi .- " à ! Đó là Bình con thứ của tôi nó đã tốt nghiệp Bác sỹ Quằn Y , hiện nay nó còn đang phải đi học tập cải tạo " nói đến đây nét buồn trên khuôn mặt ông như dần hiện rõ hơn, ông bỗng nhiên im lặng. Tôi bối rối và để đánh tan sư im lặng nặng nề , đang quanh quẩn đâu đây ... tôi mở chiếc túi vải , rồi nói " à , biết cụ thích uống trà , nên cháu có mang sang biếu cụ hộp trà sen "
Tôi thấy nét mặt cụ như gián ra , ông cụ cầm lấy hộp trà xoay xoay,  dáng vẻ vui ra mặt

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, sức khỏe ông cũng giảm dần theo. Cứ mỗi lần sang thăm tôi lại được cụ tâm sự về cuộc đời cụ cứ như cụ đang thổ lộ hết những trăn trở của cuộc đời mình , những góc khuất không biết kể với ai ...

Đêm vùng cao nguyên sập xuống một màu đen thẫm nhanh đến bất ngờ, tôi châm điếu thuốc mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ, màn đêm như sáng dần lên dưới ánh trăng khuyết đang treo lơ lửng trên táng cây rừng .

Trong áng sáng mờ mờ ảo ảo , một bỏng người thấp thoáng xa xa, mọi hình nét đều như bị xoá mờ dưới tác động của thứ áng sáng ma quái đang chập chờn  . Đầu óc tôi nặng trĩu,  người lại cứ bay bống có lúc cứ như bị hút lên thật cao bởi một lực đẩy hay hút vô hình nào đó . Tôi thấy bóng hình xa xăm đằng kia đang vẫy gọi , tôi cố ráng lấy hết sức chạy về bóng dáng ấy nhưng đôi chân cứ như trĩu lại , tôi cảm thấy hơi thở và tim mình đang hỗn loạn , quá mệt tôi cố vùng vẫy để thoát ra nỗi sợ hãi nhưng càng muốn thoát ra bao nhiêu thì lại thấy mình như đang bị ghì chặt lại bấy nhiêu. Trong mớ hỗn độn ấy tôi lại thấy bóng hình kia xuất hiện nhưng đang xa dần, xa dần rổi từ từ tan biến đi như một màn khói trắng chìm vào bóng đêm mơ hồ ...

Tỉnh giấc sau cơn ác mộng , đầu choáng váng đến độ không còn định hướng được thời gian , không gian quanh mình. Sau một lúc định thần tôi mới biết mình mới trải qua một
cơn ác mộng kỳ lạ , tôi cố nhớ nhưng không thể nhận biết đó là ai...

Cuối tháng 12 năm ấy , sau chuyến công tác dài ngày, tôi trở về . Thấy nhà cụ nhộn nhịp người ra kẻ vào. Sân nhà đèn thắp sáng , linh cảm được chuyện chẳng lành . Tôi vội sang nhà cụ và được người nhà cho biết cụ mới mất đêm qua , sau hơn một tuần mê man , không ăn không uống, đôi lúc nói những câu mà cả nhà con cháu không ai biết hay hiểu được ý cụ . Cụ đã ra đi nhưng đôi mắt vẫn chưa chịu an nghỉ. Tiếng gõ mõ tụng kinh vẫn đểu vang ra từ chiếc máy casset cũ. Ngồi nói chuyện với hai người con và cụ bà , tôi được biết trước khi cụ mất , cụ có nhắc đến tôi và dường như có điều gì muốn nói với tôi và trong sự mong chờ mỏi mòn cụ đã dặn cụ bà nếu sau khi cụ mất mà gặp tôi thì hãy trao một gói nhỏ mà cụ đã gói thật kỹ lưỡng cho tôi ...

tôi cầm lấy cái gói từ tay cụ bà , chợt như hiểu ra điều gì , tôi xin phép được vuốt mắt cho cụ, khẽ kéo chiếc khăn màu vàng thẫm đang che trên mặt , đôi mắt người chết như nhìn thẳng vào hồn tôi, nhẹ nhàng tôi vuốt đôi mắt cụ cùng những lời khấn dường như chì có cụ mới hiểu ... đôi mắt cụ khép lại , trút bỏ những gì còn lại cho trần thế...

Mọi thủ tục rồi cũng xong, tôi trở về chợt hiểu ra giấc mơ kỳ lạ kia...
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét