Translate

Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017

Đã nghèo lại mắc cái eo

Đã nghèo lại gặp cái eo

Chưa tờ mờ sáng Hưng đã thức giấc, anh với chiếc đồng hồ đeo tay để trên đầu giường, mới 3 rưỡi . Anh ngồi dậy và nhẹ nhàng bước khỏi giường trên đó vợ và ba đứa con anh còn đang ngủ say. Anh xuống nhà dưới làm vệ sinh cá nhân thật nhanh, rồi mặc quần áo vào, với lấy chiếc ba lô đã soạn sẵn từ tối hôm trước, trong chiếc ba lô kiểu nhà binh cũ đã sờn cũng chỉ có cái quần sọc , cái áo thun ba lỗ và một ít đồ nghề khám bệnh : cái ống nghe còn khá tốt và có lẽ là tài sản quý giá nhất của anh lúc này, nó đã giúp anh chống chọi được với không ít khó khăn trong cuộc sống. Cái máy đo huyết áp cũ hơn cũng là anh bạn đồng hành tốt cùng với chiếc ống nghe đã cùng anh lăn lội kiếm sống ở nhiều nơi...

Anh bước ra nhà trên thấy mẹ đã thức giấc từ lúc nào. Bà đang ngồi nhắm hai mắt nhưng tay vẫn lần tràng hạt. Anh lại gần ôm lẩy đôi vai gầy guộc của bà rồi nói thầm vào tai mẹ
-“con đi đây...”
Bà không nói gì vẫn ngồi yên , có lẽ đang cầu khẩn trời Phật phù hộ cho đứa con trai của bà. Anh mở cánh cửa bước ra ... ngoài trời còn tối lắm, căn hẻm vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng mị sau bao mệt mỏi cũa cuộc sống. Cái quán cóc cà phê đầu đường đã có một hai người khách. Anh vẫy tay gọi tay xe ôm đang ngồi uống cà phê ở góc quán. Lão xe ôm gầy guộc, đen đúa , mặc một chiếc áo khoác nhà binh cũ. 
“ cậu đi đâu ?”
“Chỗ cũ”
Chỉ thế thôi mọi việc bắt đầu cho một ngày mới, nhưng thật ra đó chính lá một buổi sáng thứ bảy mà đáng nhẽ ra cả hai phải được nghỉ ngơi... chiếc xe cúp cánh én đã cũ của lão xe ôm chạy ra đường Điên Biên Phủ rồi cứ thế đi thẳng ra hàng xanh, trên đường đi cho dù gặp đèn đỏ lão cứ chạy, mắt ngó trước ngó sau xem chừng có anh CSGT nào ăn đêm chăng? Nhưng nếu có thì các bác này cũng chặn các chuyến xe dù đi về miền đông để kiếm chác chứ chặn lão xe ôm với chiếc xe cà tàng này chỉ thêm xúi quẩy ... nghĩ thế nên lão cứ bong bong mả chạy.
Thật ra cũng có hôm không may bị huýt còi bắt dừng lại vì tội vượt đèn đỏ hay lấn tuyến gì đó thì lão cũng chỉ biết đứng mà năn nỉ , chỉ tội cho cô bác nào đang cần phải đi thì cứ như mèo phải bỏng thế là lại hùa vảo xin xỏ giúp cho lão , còn lão cứ trơ như phỗng như kẻ ngây dại
“ buồn lắm cậu ơi !! Có khi hên có chiếc xe dù nào bị chặn lại thế mạng là mình được tha..”
“Nếu không thì sao?” Hưng hỏi lão.
“ thì cứ i eo mãi rồi nó cũng phải cho đi... nhưng hôm ấy xui cả ngày, nhất là gặp cuốc mở hảng thì coi như đói ...” lão thờ dài ngao ngán rồi ngáp một cái thật to như để xua đuổi nỗi buồn chất chứa từ lâu trong lòng
Hai người chuyện vãn trên đường qua khỏi hàng xanh đã thấy từng tốp người đứng bên đường hướng về phía miền đông
Hưng xuống xe, anh móc túi đưa cho lão xe ôm số tiền đã đề sẵn . Lão cũng chẳng mở ra xem, đút vội vào túi rồi quay xe lại mất hút trong dòng xe cộ đã mỗi lúc mỗi đông hơn

Chiếc xe bán tải cũ xịt một làn khói đen mịt ở phía sau xe, nó chậm Chạp tắp vào, trên lề có độ năm bảy người khách, trong đó có Hưng, vội vã dành nhau bước lên xe. Họ phải chen nhau vì thường không đủ chỗ cho mọi người nếu ai leo lên chậm chỉ còn cách đứng bám vào phía sau một chân đứng còn chân kia chơi vơi , đương nhiên tất cả phải dồn vào cả hai tay mà bám mà víu vào bất cứ chỗ nào có thể bám được . Chiếc xe nặng nhọc lăn bánh vì không những do sức nặng quá tải của số hành khách trên xe mà phía sau còn được gắn thêm một cái thùng bằng 2/3 thể tích chiếc thùng phuy nhưng lại cao hơn chứa đầy than đá đang cháy
Vào đẩu thế kỷ 17 đầu máy hơi nước là một phát minh mới cho ngành vận tải , thì thập niên 80 của thế kỷ 20 ở đất nước này lại phát minh ra xe chạy bằng than thay vì thiên hạ khắp nơi trên thế giới xe cơ giới đã chạy bằng xăng hay dầu- buồn nhưng cũng chịu cái tài sáng chế của lũ dân đen phải ứng phó với tình trạng thiếu xăng dầu trầm trọng ngày ấy...

Chiếc xe than cứ chậm Chạp tiến đến vùng Hố Nai, rồi đến nhà thờ giáo xứ An Bình thì Hưng xuống xe..anh loạng choạng một lúc mới đứng vững rồi men theo con đường đất đỏ cạnh nhà thờ sau lại rẽ phải đi theo một hướng khác... từ xa Hưng đã trông thấy một phụ nữ dáng thấp  béo đang nở một nụ cười chào đón, đằng sau bà là một đám người có cả phụ nữ cả đàn ông đứng chờ
“ sao cháu đến trễ vậy?” Người phụ nữ hỏi Hưng
“ hôm nay xe đông quá !!” Hưng trả lời cho xong
Người phụ nữ ấy là người bà con bên họ vợ của Hưng, mà vợ anh gọi là bá Sinh- bà có quan hệ bà con cũng không xa lắm với họ ngoại của vợ Hưng. Đã mấy lần Hưng đã được nghe giãi thích về mối quan hệ này nhưng Hưng cũng chẳng muốn nhớ, chỉ cần biết đó là bà con bên vơ thế là được. Bá sinh có vẻ đối xử tốt với gia đình Hưng. Một lần bà nghe nói Hưng muốn mở phòng mạch nhưng chưa biết tính sao thì bá sinh đá chợt nãy ra một ý kiến mời Hưng về nhà bả ở mãi Bàu Cá thuộc tỉnh Đồng Nai để kết hợp mở phòng khám kết hợp Đông-Tây Y với chồng bà - một tay chuyên về châm cứu và thuốc Nam- đó là lý do Hưng có mặt ở đây ngày hôm nay

Hưng bước vảo một căn nhả khá rộng đã có đông khách ngồi chờ. Mọi người đều hướng ánh mắt về Hưng. Bá sinh lên tiếng 
“ xin giới thiệu với bà con đây là bác sỹ Hưng làm việc ở trên thành phố ...”
Hưng bước vào nhà, bá sinh mời Hưng xuống nhà dưới dọn bữa điểm tâm và ly cà phê đá cho Hưng, xong bà bước lên nhà trên trò chuyện với đám bệnh nhân đang sốt ruột
Chồng bá Sinh người thấp bé nhưng rất nhanh nhẹn. Ở mạn trái nhà ông đang bận châm cứu cho hai bệnh nhân nằm trên chiếc xập gỗ bóng loáng kê dưới hiên nhà, ông vẫy tay chào Hưng và ra hiệu còn đang bận

Hưng ra chiếc bàn kê ở góc phòng khách được bá Dũng ( chồng bá Sinh) sắp xếp làm bản khám cho Hưng. Đến tận trưa số bệnh nhân mỗi lúc một đông tiếng trò chuyện râm ran cả nhà ngoài. Lúc này bá Dũng vẻ hài lòng tươi cười nói với mọi người còn đang chờ được khám
“ xin bà con Thông cảm để bác sỹ nghỉ tay dùng bữa trưa và nghỉ ngơi một chút “
Rồi ông ra hiệu cho Hưng đứng lên, xong đưa Hưng xuống nhà bếp. Bàn ăn đã được chuẩn bị sãn đơn xơ nhưng khá lịch sự. Bá Dũng hồ hởi sơ kết “ mới sáng nay thôi cháu đã khám được 53 bệnh nhân , số còn lại đang chờ khoảng hơn 20 nữa. Cơm nước xong cháu cứ đi nghỉ một lúc rồi thong thả khám nốt”

Hưng vào phòng nằm một lúc ngủ thiếp đi lúc nào không biết , đến khi anh chợt nghe thấy tiếng ồn ào lao xao ở nhà ngoài và tiếng bá Sinh lớn tiếng “ xin bà con chờ một chút nữa bác sỹ còn đang nghỉ trưa rồi khi dậy ông sẽ khám hết không chừa một ai ...”. Mọi người cười ồ vui vẻ... nói xong bá Sinh mở hé cửa nhìn xem Hưng đã dậy chưa !! Thấy vậy Hưng cũng dậy và chuẩn bị ra khám lại. Mọi việc lại tiếp tục cho đến gần 4 rưỡi mới xong.
Hưng chuẩn bị thu xếp cho đồ nghề vào ba lô, chần chừ một lúc để xem hai bá giải quyết tiền khám bệnh cho Hưng thế nào ? Nhưng ... đang suy nghĩ thì bá Dũng đã bước ra vẻ bẻn lẻn nói giọng trầm buồn “ thôi cháu cầm tạm ít tiền về xe; ở quê họ khám bệnh mua thuốc nhưng không trả tiền mặt chờ khi bán được rẫy mới trả...” Hưng không nói gì lặng lặng bước những bước chân nặng nề ra đầu đường đón xe trở về...

Chiều xuống thật nhanh bóng tối mau chóng ụp xuống : những chiếc xe đổ về thành phố chật ních người. Mấy lần Hưng vẫy xe nhưng chỉ nhận được cái lắc tay vô tình...Cuối cùng cũng có một chiếc ghé lại để cho khách xuống ...Hưng vội chạy nhanh đến đúng là chỉ còn một chỗ bám ở cuối xe. Chuyến xe chật chội hơi người thỉnh thoảng lại có tiếng khóc của lũ trẻ vì quá ngột ngạt không chịu nổi nên quấy. Xe về đến bến xe miền Đông ở Bình Triệu đúng 9 giờ tối . Hưng lại bắt xe ôm về nhà mất hơn nửa tiếng nữa... thế là hết trọn một ngày thứ bảy. Hưng tiếp tục công việc thêm ba lần nữa nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được lời xin lỗi “ ở quê bệnh nhân đi khám và mua thuốc không trả tiền mặt “ trời !! Mình lại đang cần tiền, chứ đâu phải đi khám từ thiện “ Đúng là đã nghèo lại gặp cái eo”
                      
                                 Troy, Michigan Wednesday 25th of October , 2017
                                                          Paul Hunter

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét