Translate

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017

Cơn ác mộng khộng bao giờ quên

Từ xa xưa, con người đã quan tâm đến những GIẤC MƠ, nằm mơ là một trong những khả năng cùa loài người, các sinh vật khác cũng có thể có những giấc mơ nhưng không biết có cách nào để ghi nhớ lại không ?. Mọi người ai ai cũng đã từng một lần có những giấc mơ đẹp và thú vị , hay có những lần trải nghiệm những giấc mơ thật khủng khiếp mà ta gọi là ÁC MỘNG. Các nhà khoa học đã cố gắng chứng minh sự liên quan giữa những giấc chiêm bao với thực thể trên não bộ , qua các sóng điện từ ghi nhận được. Nhưng dân gian lại lý giải mọi chuyện theo một hướng mang tính duy tâm khác, họ cố gắng phân tích và lý giải các giấc mộng mị từ nhẹ nhàng , đầy thi vị đến những cơn ác mộng thật kinh dị . Chúng ta đã từng nghe kể đến những mối liên quan giữa giấc mộng của người sống với người đã khuất...hoặc là những điềm báo thật hãi hùng

Tôi cũng đã từng có nhiều giấc mộng đẹp, cũng như những cơn ác mộng nhưng có lẽ một trong những cơn ÁC MỘNG tôi sẽ không bao giờ quên được , đó là ...

Cách đây hơn 16 năm, trong một giấc ngủ trưa vội vàng và mệt mỏi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ... thấy mình đang đi lạc vào một khu rừng thưa thớt, các cây khô trụi lá, bầu trời xám xịt ,  để lộ ra những cành cây vươn lên nền trời mờ ảo cùng những đám mây đen xạm như móng vuốt của tử thần. Đột nhiên tôi nghe thấy những tiếng gầm rú cũa lũ ác thú, như một phản xạ, tôi cố gắng leo lên một thân cây gần nhất, tim tôi đập thật mạnh và dồn dập và với những bước leo thật nặng nề chậm Chạp, cuối cùng tôi cũng ngồi được trên một cành cây. Nhìn xuống tôi trông thấy một bầy sư tử độ bốn hay năm con đang nằm ngay bên dưới, con thì lim dim đôi mắt như chẳng thèm đoái hoài đến tôi, con thì vừa ngáp vừa gầm rống để lộ đôi hàm răng nhọn, nước dãi chạy xuống bên dưới hàm... tôi hết sức bối rối không biết phải xử trí thế nào? Ngồi đây đợi chúng bỏ đi hay liều mạng bỏ chạy trong lúc chúng không để ý ?

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại bàn chát chúa đã lôi tôi ra khỏi cơn ác mộng, tôi ngồi dậy , mồ hôi còn thấm ướt vì sợ hãi ... rồi nhấc ống điện thoại lên, bên kia đầu dây, tiếng vợ tôi vẻ hoảng hốt :" anh ơi ! Vào ngay bệnh viện gấp, mẹ đang trở nặng, họ đang cấp cứu cho mẹ... vào ngay nhé anh "
Tim tôi đập loạng xạ, tay chân cứ run lên bần bật, tội mặc vội quần áo, rồi chạy thật nhanh đến bệnh viện nơi mẹ tôi đang nằm, nhìn vào bên trong phòng hồi sức , tôi thấy ba hay bốn bác sỹ vả y tá đang tiến hành cấp cứu đặt máy thở cho mẹ tôi ... bên ngoài vợ tôi giọng còn uất ức , kể lại rằng
   " lủc dì Minh vào thăm, mẹ còn bình thường , sau khi dì Minh về được khoảng  10 phút , mặt mẹ đột nhiên tím ngắt, em vội chạy ra báo ngay cho nhân viên ở phòng trực, nhưng bọn họ cứ tỉnh bơ và nói vọng ra, không sao đâu, tí nữa có bác sỹ vào khám... em phát khóc lên vì bọn chúng cứ tỉnh bơ... mãi một lúc sau mới có một y tá trẻ vào xem, rồi mới báo cho cấp cứu"
Tôi nắm lấy bờ vai của vợ mà không nói nên lời, hai dòng nước mắt mặn đắng không biết tự lúc nào... khoảng nửa tiếng sau, tay bác sỹ trưởng kíp trực ra gặp tôi, anh ta cố gắng giải thích tình trạng bệnh của mẹ tôi. Tôi im lặng, chẳng cất nên lời. Anh ta cùng ban lãnh đạo kíp trực đã xin lồi tôi về sự chậm trễ này...

Sau cơn trở nặng ấy, mẹ tôi hôn mê, tôi ngôi bên giường xin lỗi mẹ, vì đã về nhà để mẹ phải ra nông nỗi này, giá như tôi không về , giá như... giá như ... và biết bao cái giá như nữa !!! Tôi không biết mẹ cỏ còn nghe thấy tôi nói gì không nhưng chỉ thấy khoé mắt mẹ hai dòng nước mắt cứ từ từ tuôn trào...

Mẹ tôi đã ra đi một cách nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng , nhưng đã để lại trong tôi muôn vàn hổi tiếc... tôi không hiểu cơn ác mộng của tôi có liên quan gì đến cái chết của mẹ nhưng chì biết rằng đó sẽ mãi là cơn ác mộng kinh hãi nhất đời tôi

Bỗng dưng nhớ mẹ !!!
                                                   Saigon, feb 12th 2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét