Cám ơn đời đã dạy ta...
Biết nhẫn nhịn trước thủ đoạn đê hèn,
Biết quên di nỗi đau thân phận...
Biết hững hờ với cuộc sống phù du..
Biết tìm vui trong ánh mắt trẻ thơ
Biết chấp nhận cay đắng trừng phạt...
Cám ơn đời đã
Khơi dậy trong ta hồn thơ... đã chết tự bao giờ...
Khơi lên ngọn lửa... sưởi ấm nỗi cô đơn trong thinh lặng hồn ta...
NVH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét